Tiểu Ái có chút tự trách, đáng lẽ hôm nay cô nên đi cùng hai đứa, kết quả lại để chúng nó tự đi mua. Cô vốn nghĩ hai đứa đã lâu không gặp, có lẽ sẽ thích tự mình đi chơi với nhau.
Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong, bĩu môi nói: “Mẹ, thật ra những món đồ này đa số đều là của con.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười nói: “Cũng không nhiều, lúc đi dạo nhìn thấy đồ đẹp nên không kìm được…”
Tiểu Ái nhìn kỹ những túi đồ trên tay Nhạc Thính Phong, phát hiện thật sự đa số đều là đồ của con gái cô: Giày, quần áo, còn có một ít trang sức.
“Thính Phong, cháu mua cho nó nhiều thế, nó vẫn còn nhỏ, những trang sức này nó muốn cũng không đeo được.”
“Không sao, giờ đeo không được thì sau này sẽ đeo. Dì đừng trách Thanh Ti, em ấy không cho cháu mua, nói là cháu phung phí.”
Tiểu Ái không nhịn được mà mỉm cười, “Thanh Ti nhà chúng ta quả là một bà tiểu quản gia.”
Thanh Ti kéo tay Tiểu Ái nói: “Mẹ, con cảm thấy mẹ nên dạy dỗ anh một chút, anh ấy thật sự phung phí quá, con muốn cản cũng không cản được. lúc mua quần áo, anh ấy nói cửa hàng giảm giá nên mua thì sẽ được lời, nói một hồi con cũng rối tung luôn. Ăn xong con mới phản ứng trở lại được.”
Thanh Ti có chút ủ rũ, không ngờ cô bé lại dễ dàng bị làm cho rối mù như vậy.
Tiểu Ái không nhịn được mà bật cười, xoa xoa đầu Thanh Ti: “Haha… được rồi, mẹ biết rồi. Con yên tâm, một lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ anh con.”
Nhạc Thính Phong xoa xoa mũi, không ngờ Thanh Ti vừa trở về đã bán đứng cậu.
Con bé này, lại còn kết tội cậu là phung phí, không chịu buông tha.
Sau khi để đồ đạc xuống, Tiểu Ái liền dạy bảo Nhạc Thính Phong cho có lệ. Thanh Ti ngồi bên cạnh nghe xem có giúp được gì hay không. Nhạc Thính Phong cũng rất phối hợp mà gật đầu: “Sau này cháu sẽ không như vậy nữa, dì yên tâm đi.”
Tiểu Ái nựng mặt Thanh Ti: “Xem ra anh con đã biết sai rồi. Hôm nay anh con mua nhiều đồ như vậy, tuy thật sự tốn rất nhiều tiền, nhưng trên thực tế đều là mua cho con, con cảm ơn anh chưa?”
Thanh Ti gật đầu, “Dĩ nhiên là có rồi…”
Tiểu Ái xoa xoa đầu cô bé: “Con mặc thử đồ mới anh mua cho mẹ xem có được không?”
“Dạ…” Thanh Ti chạy đi thay quần áo.
Tiểu Ái nói với Nhạc Thính Phong: “Đứa trẻ này còn nhỏ mà đã biết quan tâm việc cháu tiêu tiền như vậy. Tương lai lỡ như… tương lai sau này nó kết hôn, tiền lương của chồng nó có lẽ phải đưa hết toàn bộ cho nó.”
Tiểu Ái suýt chút nữa đã nói lỡ sau này hai đứa kết hôn, rất may là cô đã kịp sửa lại.
Nhạc Thính Phong vừa nghe đã cảm thấy không đúng, chồng đưa tiền lương cho vợ không phải là việc nên làm sao.
Không đúng không đúng, cái mà cậu muốn nói không phải cái này, mà là Thanh Ti kết hôn, chồng cô bé… chồng cô bé…
Nhạc Thính Phong chau chau mày, chồng của Thanh Ti sau này nếu không đưa tiền lương cho cô bé, vậy thì thật sự không thể.
Đúng, không thể!
Tiểu Ái hỏi Nhạc Thính Phong: “Ngày mai đi học, cháu có cần người lớn đi cùng không?”
Cô lo lắng Nhạc Thính Phong đã lâu không đến trường, bên phía trường học sẽ có chuyện gì khác.
Nhạc Thính Phong định thần lại, nói: “Không cần đâu, cháu tự đi là được rồi, bên phía trường học không có vấn đề gì đâu.”
“Mẹ!”
Thanh Ti mặc chiếc váy mới đi xuống. Nhạc Thính Phong nhìn thấy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đứng dậy đi đến trước bậc thềm giơ tay ra: “Cẩn thận, đừng đi nhanh quá, cẩn thận bậc thềm…”