Tiểu Ái nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng hưng phấn, tiểu tổng tài bá đạo, hahaha……
Cô không kìm được nghĩ đến dáng vẻ Thính Phong trưởng thành, nhất định sẽ rất đẹp trai, vô cùng xứng đôi với Thanh Ti.
Con gái của cô xinh đẹp như vậy, không thể tìm một người xấu xí được!
Tiểu Ái gãi gãi lồng ngực Du Dực, hào hứng nói: “Ông xã, anh suy nghĩ xem, nhân lúc chúng ta chăm sóc Thính Phong, phải dạy dỗ nó thật tốt. Đứa trẻ tốt như vậy, chúng ta đương nhiên phải quyết đoán giữ nó lại trong nhà mình, để sau này trong mắt nó chỉ có Thanh Ti, để nó cảm thấy Thanh Ti là tốt nhất, ngoài Thanh Ti ra, trên thế gian này sẽ không có cô gái nào tốt hơn. Sau này trưởng thành rồi, nó sẽ không có mối quan hệ bừa bãi bên ngoài, anh nói xem có đúng không?”
Thấy bà xã hào hứng như vậy, trong lòng Du Dực vô cùng phức tạp.
Anh có thể nói gì chứ, anh còn có thể nói gì chứ?
Tiểu Ái kéo cổ áo Du Dực nói: “Ông xã, sau này Thanh Ti dù đã gả đi hay ở lại trong nhà mình đều không có gì khác biệt, anh vừa nghĩ đến đây, trong lòng có thấy vui không, so với việc gả Thanh Ti cho người khác hoặc gả đến nơi khác, thậm chí là gả ra nước ngoài, thì gả cho Thính Phong, không phải chúng ta sẽ an tâm hơn sao?”
Du Dực chau mày không nói gì.
Sau cùng anh thở dài: “Anh… thật sự không nghĩ ra được lí do để phản đối.”
Tiểu Ái mỉm cười nói: “Vậy là đồng ý rồi?”
Du Dực bất đắc dĩ nói: “Không đồng ý thì có thể làm gì, anh đã bị em tẩy não rồi”
Thật sự mà nói trong lòng anh vẫn thấy Nhạc Thính Phong nhìn không thuận mắt chút nào, dù sao cũng là tiểu tử thối muốn đến cưới con gái của mình.
Nhưng mà…
Những lời Tiểu Ái nói, không chỉ từng câu từng chữ đều có lý, đến cả dấu ngắt câu cũng rất đúng, vô cùng chuẩn xác. Du Dực cơ bản không tìm được lí do để phản bác, so với việc gả con gái đến nhà xa lạ, hoặc nhà ở xa, dĩ nhiên giữ lại trong nhà mình, để mình chăm sóc là tốt nhất. Ngoài những điểm tốt mà bà xã nói ra, vẫn còn một điểm, sau này nếu tiểu tử thối đó dám đối xử không tốt với Thanh Ti, anh có thể ở gần mà xử lý, giúp con gái trút giận mà không cần chạy đi quá xa.
Chuyện này bà xã anh suy nghĩ rất thấu đáo.
Tự mình bồi dưỡng một đứa con rể, tốt hơn nhiều so với việc đột nhiên tìm một người con rể xa lạ cho con gái.
Nghĩ như vậy, trong lòng Du Dực thấy thoải mái hơn, dường như không ghét tiểu tử Nhạc Thính Phong này nữa.
Tiểu Ái chồm qua hôn lên mặt Du Dực một cái: “Em biết ông xã em là người rất hiểu chuyện mà, sau này toàn thể gia đình ta phải ra sức huấn luyện con rể. Vì thế anh cũng đừng quá nghiêm khắc với Thính Phong, để tránh trong lòng nó nảy sinh phản cảm.”
Du Dực mặt xụ xuống: “Nhưng cũng không được nuông chiều nó quá.”
Tiểu Ái gật đầu: “Đúng đúng đúng, không thể quá nuông chiều, nếu anh muốn dạy võ cho nó thì được, nhưng đừng đánh nó bị thương. Anh nghĩ xem, nếu thật sự bị thương rồi, ngoảnh đầu lại không phải là con gái chúng ta xui xẻo sao?”
Tiểu Ái lắc lư làm nũng với Du Dực: “Ông xã, anh nói xem cách nghĩ này có phải rất hay không, có phải vô cùng hoàn mỹ không?”
Du Dực cúi đầu hôn lên môi cô: “Đúng, bà xã anh thông minh nhất, lợi hại nhất, nghĩ được chủ ý tốt như vậy.”
Đây thật sự là một phương án giải quyết vô cùng hoàn mỹ, không chút sơ hở và sai sót.
Biến Nhạc Thính Phong thành một người chồng ngoan ngoãn nghe lời vợ, ngày ấy sẽ không còn xa.