“Tốt lắm, nếu có vấn đề gì... cháu cứ gọi điện thoại cho chú.”
Nhạc Thính Phong gật đầu.
Du Dực thấy Nhạc Thính Phong bước vào trường học thì mới lái xe rời đi, trong lòng anh thở phào một hơi. Phù, trời ạ, cuối cùng cũng có thể khôi phục quan hệ lại bình thường rồi, về nhà cũng là một chuyện tốt.
Nhạc Thính Phong quay về trường học, trên đường gặp vài bạn học cùng lớp, còn có một số người mà cậu không biết, tất cả đều chào hỏi cậu. Cậu còn gặp cả thầy hiệu phó, thầy nhìn thấy Nhạc Thính Phong thì vui vẻ đến mức cười toe toét. May mà con át chủ bài này đã trở lại, bọn họ rất sợ học kỳ cuối này Nhạc Thính Phong sẽ chuyển đến trường học khác. Một học sinh thông minh thiên tài thế này có rất rất nhiều trường muốn có.
Nhạc Thính Phong tiến vào cửa lớp, học sinh trong lớp nhìn thấy cậu thì vô cùng sửng sốt, sau đó cả bọn đồng loạt vui mừng hoan hô. Học thần rốt cuộc đã trở lại rồi, cuối cùng thì trong lòng bọn họ không cần phải lo lắng sợ hãi nữa rồi.
Ở học kỳ I có Nhạc Thính Phong tọa trấn, khi mọi người có vấn đề gì chưa rõ, đến hỏi cậu ấy, chỉ cần cậu không vội thì sẽ giải đáp cho mọi người. Đôi khi thầy giáo còn để cậu lên bục giảng giảng giải vài đề bài, cách suy nghĩ của cậu từ trước đến nay đều rất rõ ràng, phương thức giải đề cũng vô cùng đơn giản, rất dễ giúp mọi người hiểu được.
Mấy ngày nay Nhạc Thính Phong không tới lớp, học sinh trong lớp đều cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, chỉ sợ cậu một đi không trở lại, mỗi ngày đều có người chạy tới hỏi Lộ Tu Triệt xem khi nào thì Nhạc Thính Phong sẽ trở về, hay, liệu cậu ấy còn trở về hay không?
Lộ Tu Triệt trả lời mấy câu này đến phát mệt, thấy Nhạc Thính Phong thì vui mừng hô to: “Mau nhìn đi, học thần của chúng ta đã trở lại rồi, tôi đã nói là cậu ta nhất định sẽ trở về mà.”
Đã rất lâu rồi cậu không được gặp Nhạc Thính Phong, bình thường hai người cả ngày đều chơi cùng nhau, hiện giờ đã là hơn một tháng cũng chưa gặp nhau, Lộ Tu Triệt đã gấp đến muốn chết luôn rồi.
Nhạc Thính Phong vừa bước tới, Lộ Tu Triệt lập tức liền xông lên ôm cổ cậu.
“Buông ra...” Nhạc Thính Phong vô cùng ghét bỏ, bị một nam sinh ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người thế này thì còn ra cái dáng gì nữa chứ.
Lộ Tu Triệt cười hì hì rồi thả tay ra: “Cậu đã trở lại rồi, nếu cậu mà không quay về, tớ còn định đến nhà tìm cậu đó.”
Tối hôm qua Lộ Tu Triệt đã định tới nhà họ Du rồi nhưng cậu ta bị Nhạc Thính Phong ngăn lại. Nhạc Thính Phong vừa trở về, đương nhiên là muốn có nhiều thời gian ở cùng gia đình, huống chi... đừng tưởng là cậu không biết, suốt cả kì nghỉ đông, Lộ Tu Triệt tới nhà họ Du rất nhiều lần, lần nào đến cũng đều muốn dẫn Thanh Ti ra ngoài chơi. Nhưng Thanh Ti chưa lần nào để Lộ Tu Triệt thành công cả. Điểm này khiến Nhạc Thính Phong quả thật rất vừa lòng, tiểu cô nương nhà cậu đúng là định lực mười phần mà.
Học sinh trong lớp, bất kể là nam hay nữ dường như tất cả đều vây lại đây. Nhạc Thính Phong nhìn thấy những người bạn cùng lớp đã lâu không gặp, trên gương mặt mọi người đều nở nụ cười chân thành, không mang theo tia giả dối nào, Nhạc Thính Phong không khỏi mỉm cười.
Cậu nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, tớ đã trở về. Chỉ còn lại nửa học kỳ nữa, mọi người cùng nhau cố lên.”
Các học sinh trong lớp cười nói: “Cùng nhau cố lên.”
Nhạc Thính Phong rất thích lớp học này của mình, học sinh thời đại này nên đơn giản như thế này, tình cảm giữa bạn học cùng lớp chính là thứ tình cảm đơn thuần nhất.
Thầy giáo chủ nhiệm Chu ở văn phòng nghe được mấy giáo viên khác nói cho anh rằng thiên tài siêu cấp của lớp anh đã trở lại, lúc đầu anh còn không tin, sau lại nghe thấy vài giáo viên khác đều nói chuyện này thì vội chạy nhanh tới lớp mình.