Lộ Tu Triệt không phải chưa từng bị Nhạc Thính Phong đánh, nhưng lần này rõ ràng hoàn toàn khác so với trước đây. Sức mạnh và tốc độ kia đã thay đổi rất nhiều.
Lộ Tu Triệt khiếp sợ nhìn Nhạc Thính Phong, trong đầu tưởng tượng ra nhiều cảnh.
Nhạc Thính Phong liếc nhìn khuôn khiếp sợ của Lộ Tu Triệt, bước sang bên cạnh rồi nói: “Đừng có nghĩ lung tung.”
Lộ Tu Triệt đứng dậy, vội vội vàng vàng đuổi theo Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, không phải là cậu chạy đi tham gia tập huấn đây chứ, sao tự nhiên cậu lại trở nên lợi hại như vậy?”
Nhạc Thính Phong mặc kệ cậu ta, Lộ Tu Triệt vẫn tiếp tục lẽo đẽo chạy theo sau.
“Thính Phong, Thính Phong... Nói một chút với tớ đi mà, cậu đi đâu vậy, về sau cậu dẫn tớ cùng đi đi mà. Tớ cũng muốn trở nên lợi hại hơn một chút.”
Lộ Tu Triệt nghĩ tới động tác vừa rồi của Nhạc Thính Phong thì hai mắt sáng lấp lánh, hận không thể trở nên giống được như vậy.
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Đừng mơ.”
Tính cách của Lộ Tu Triệt căn bản là không chịu được. Nếu cậu ta đi, có khi còn chưa chịu được một ngày đã muốn bỏ chạy rồi. Mà loại chịu tội kiểu này thật sự không thể quay đầu nổi.
Bị Lộ Tu Triệt bám dính, Nhạc Thính Phong mới nói cho cậu ta: “Nếu cậu thật sự muốn trở nên lợi hại thì tìm mấy nơi huấn luyện tốt đi.”
“Vậy cậu làm sao mà tìm được thế, cậu cũng giới thiệu giúp tớ đi, tốt xấu gì cũng dạy cho tớ một hai chiêu được không?” Lộ Tu Triệt hiện giờ rất muốn được như Nhạc Thính Phong, đương nhiên là không cần phả lợi hại như cậu ta, chỉ cần là khi ra tay có thể chèn ép đối thủ là được rồi.
“Tớ mà dạy thì chỉ sợ cậu chịu không nổi thôi.”
Lộ Tu Triệt vẫn tiếp tục theo sau để hỏi Nhạc Thính Phong, đương nhiên là Nhạc Thính Phong sẽ không để ý đến cậu ta rồi.
Trên xe, Lộ Tu Triệt còn muốn hỏi tiếp liền bị Nhạc Thính Phong trừng mắt nhìn một cái.
“Đại ca, giúp tớ đăng ký đi, xin cậu đó.” Lộ Tu Triệt nhìn Nhạc Thính Phong, nếu cậu ta có một cái đuôi thì nhất định lúc này cái đuôi ấy đang vẫy vẫy không ngừng để lấy lòng.
Nhạc Thính Phong thở dài: “Cậu tỉnh lại đi, loại huấn luyện này của tớ không thích hợp với cậu. Cậu nghĩ rằng mình có thể chịu được cảnh xương chân gãy thành mấy đoạn, thậm chí còn đang bó bột mà vẫn phải tiếp tục rèn luyện sao?”
Lộ Tu Triệt khiếp sợ nhìn Nhạc Thính Phong: “Trời ạ, không phải là chính cậu bị như vậy đó chứ. Chuyện này thật đúng là đáng sợ mà!”
“Mà đó mới chỉ là những thứ cơ bản nhất thôi, lực ban nãy tớ đánh cậu là lực tay nhẹ nhất rồi đó, thế mà cậu đã cảm thấy kinh ngạc, vậy thì cậu càng không thể chịu đựng được loại huấn luyện mà tớ đã trải qua đâu.” Nhạc Thính Phong bị Lộ Tu Triệt quấy rầy đến nỗi không còn cách nào khác, đành phải nói với cậu ta như vậy.
Những tháng ngày ở trong vùng tuyết trắng hay sống trong rừng rậm, trong những buổi tối hiếm có dư dả chút thời gian tán gẫu với nhau, mỗi người trong bọn họ đều nói, rốt cuộc đầu óc bọn họ bị ma xui quỷ khiến thế nào thì mới tới tham gia cái kì huấn luyện quỷ quái này!
Nhạc Thính Phong đã âm thầm nói cho Lộ Tu Triệt biết đây là một kì huấn luyện quan trọng nhưng cũng thật sự đáng sợ. Nếu không phải bọn họ có nghị lực đủ mạnh mẽ thì căn bản không có khả năng tiếp tục chống đỡ tiếp nữa. Hơn nữa, từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, trên đường, đôi khi chỉ cần chớp mắt một cái là người bên cạnh đã biến mất lúc nào không hay.