Du Dực liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại tiếp tục nói: “Nếu không phải con gái lớn phải gả chồng, đến lúc con bé trưởng thành, tuổi cô chú cũng lớn, không thể mãi mãi che chở cho con bé thì chú thật sự hy vọng rằng Thanh Ti có thể ở nhà này cả đời. Chú càng hy vọng có một người đàn ông có thể đối xử tốt với con bé như người thân của mình, khiến con bé có thể mãi mãi hạnh phúc.”
Lời này vào tai Nhạc Thính Phong lại có cảm giác không rõ mùi vị gì.
Phải làm sao mới có thể khiến Thanh Ti có thể mãi mãi ở lại, làm sao mới có thể khiến cô bé có thể hạnh phúc cả đời được đây? Vấn đề này sẽ trở thành một câu hỏi cắm rễ rất sâu trong lòng Nhạc Thính Phong trong tương lai rất rất lâu về sau.
Nhưng không bao lâu sau, cả nhà đã bắt đầu rối rắm với một vấn đề khác. Đó là Nhạc Thính Phong sẽ thi trung khảo, cậu nhất định có thể thi đỗ vào Trường Số 1, mà khoảng cách giữa Trường Số 1với trường tiểu học của Thanh Ti lại rất xa. Không những thế, phần lớn học sinh trung học đều ở tại ký túc xá của trường.
Về sau không có Nhạc Thính Phong ở đó, Thanh Ti chỉ có thể một mình tới trường. Nếu ở trường học bị người khác bắt nạt hay bị mấy nam sinh xấu xa gây phiền phức thì cậu sẽ không thể giúp cô bé giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng được, tâm tình Nhạc Thính Phong cũng trở nên cáu kỉnh.
Học sinh trung học ban ngày phải dậy sớm, buổi tối còn phải tự học rất muộn. Cho nên phần lớn học sinh đều ở lại trường, trừ khi nhà ở ngay khu vực quanh trường thì mới có thể ở ngoại trú. Nhạc Thính Phong cũng không thể vì mình mà khiến cho cả nhà phải chuyển nhà đi nơi khác. Chuyện này và chuyện đi quân doanh huấn luyện mùa đông trong kì nghỉ đông không giống nhau. Lần này không thể không đi được.
Thanh Ti nghĩ tới chuyện này thì rất khó chịu, nhưng cô bé hiểu lý lẽ, biết rằng mình vẫn phải để Nhạc Thính Phong đi, không thể ảnh hưởng chuyện học hành của anh ấy được.
Cuối tuần, nếu Nhạc Thính Phong không có việc gì thì sẽ dẫn Thanh Ti ra ngoài đi chơi nhiều hơn, sợ rằng sau này sẽ không còn nhiều cơ hội như vậy nữa. Tương lai Nhạc Thính Phong muốn đỗ vào trường đại học tốt nhất, cậu không có lý do gì mà phải kém cỏi hơn người khác cả.
Hai đứa trẻ suốt ngày chạy ra ngoài chơi, ban đầu Tiểu Ái cũng lo lắng chúng sẽ gặp chuyện không may nhưng Nhạc Thính Phong bảo vệ Thanh Ti rất tốt. Mỗi lần trở về, cô bé đều vô cùng vui vẻ.
Tiểu Ái nghĩ rằng cho hai đứa nhỏ có nhiều thời gian ở cùng nhau cũng tốt. Tới khi Nhạc Thính Phong học trung học, bên cạnh hẳn sẽ có nhiều người yêu sớm, nhỡ đầu thằng bé không nhịn được mà cũng tò mò thử chuyện yêu đương thì phải làm sao?
Ý nghĩ này của Tiểu Ái cũng hoàn toàn giống với suy nghĩ của cả nhà, ở chung với nhau nhiều hơn thì mới có thể có tình cảm sâu đậm được chứ.
Vì thế mỗi cuối tuần hai đứa nhỏ lại đi ra ngoài chơi, bà Hạ còn cho một chút tiền tiêu vặt nữa.