Nhạc Thính Phong lạnh giọng: “Tên điên này, ông muốn làm gì, nếu ông không cút đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát đó.”
Yến Tùng Nam dường như không hề nghe thấy lời của Nhạc Thính Phong, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Ti, “Con gái, ta là ba của con này, Thanh Ti... Chẳng lẽ con không nhận ra ta sao? Thanh Ti...”
Yến Tùng Nam bị một đạp kia của Nhạc Thính Phong đạp trúng, đau đến nỗi thiếu chút nữa là không đứng dậy được, thử vài lần mới có thể miễn cưỡng đứng lên, tập tễnh bước tới, nhưng lại bị Nhạc Thính Phong một cước đá văng ra ngoài. Sức lực trên chân Nhạc Thính Phong rất lớn, trong lòng tràn đầy lửa giận nên lực đá ra còn mạnh hơn rất nhiều so với ngày thường, không biết là hắn ta có bị gẫy xương sườn hay không những dù sao hắn cũng gục một lúc nhưng chưa thể động đậy lại được.
Xung quanh có không ít người vây lại xem, Nhạc Thính Phong quay đầu trấn an Thanh Ti: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi. Đây là một người điên thôi, có khi còn là bọn buôn người cũng nên, chúng ta đi mau.”
“Thanh Ti, con gái, ta là ba của con, ta là ba của con, con không thể bỏ ta lại mặc kệ như thế được...”
Yến Tùng Nam vừa nghe bọn họ nói phải đi liền bất chấp đau đớn mà lăn lại, vươn tay muốn níu lấy Thanh Ti khiến cô bé sợ tới mức thét chói tai.
Nhạc Thính Phong lại đá thêm một cước: “Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn tiếp tục dám làm loạn thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay đó.”
“Con gái ơi, ta là ba của con mà, ta là Yến Tùng Nam đây. Con không thể vì hiện giờ được phú quý, ăn sung mặc sướng mà không thèm quan tâm đến ba. Con xem, ba con hiện giờ vô cùng nghèo túng, nhưng cũng không thể thay đổi được thực tế rằng ta là ba của con...”
Trước đây Du Dực đã thu thập nhà họ Diệp một chút, khiến nhà bọn họ nguyên khí đại thương mà dẫn vợ con đến thủ đô, sau đó khi Hạ An Lan nhận ra em gái ruột của mình thì lại thu thập nhà họ Diệp thêm một lần nữa.
Tuy Hạ An Lan không đặc biệt xử lý Yến Tùng Nam, nhưng anh cũng không cho hắn ta có kết cục tốt đẹp gì.
Nhà họ Diệp quả thật là là cây đổ bầy khỉ tan, Yến Tùng Nam nhân cơ hội vội vàng nắm lấy quyền to trong nhà. Bản thân hắn không thể làm một người đàn ông bình thường được nữa nên hắn muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Diệp, coi như trả được món hận này. Sau khi xua đuổi Diệp Linh Chi đi, hắn chính thức trở thành người nhà họ Diệp. Nhưng sau đó Yến Tùng Nam phát hiện ra rằng nhà họ Diệp đã sớm là cái xác không hồn, trên sổ sách công ty căn bản đã không còn mấy đồng, thậm chí còn thiếu nợ một khoản tiền lớn nên mỗi ngày đều có người tìm đến tận cửa đòi tiền. Yến Tùng Nam vội vàng đem số tiền còn sót lại trong tài khoản công ty nhanh chóng chuyển ra ngoài, sau đó cầm tiền trốn đi. Sau khi ra nước ngoài, hắn bị người ta lừa đánh bạc, chẳng những không kiếm được tiền mà toàn bộ tiền đều thua sạch bách, sau đó hắn còn vay nặng lãi tiền từ sòng bạc, xong lại tiếp tục thua hết và không thể trả lại được đồng nào. Vì thế hắn ta bị sòng bạc chặt đứt một ngón tay, nếu nhìn kỹ bàn tay hắn thì sẽ thấy bàn tay trái không có ngón trỏ. Sau đó Yến Tùng Nam vẫn không đi tìm công việc tử tế mà đi ăn trộm đồ đạc rồi bị đánh, sau đó bắt đầu đ ăn xin. Hắn ta đi một đường theo phía nam, qua vài thành phố, rốt cuộc ăn xin tới tận Thủ đô.
Năm ngoái Yến Tùng Nam đã đến thủ đô, dừng ở khu vực nhà ga này để ăn xin, nhưng mà cho dù là ăn xin thì cũng vẫn phải có quy củ. Hắn bị mấy tên ăn xin là ma cũ của vùng này đánh, sau đó lại đổi một nơi mới, hắn vừa tới đây chưa đầy hai ngày. Trước lúc đó hắn vẫn đang bám dính lấy một cô gái ăn mặc vô cùng hợp mốt để vòi tiền. Đến khi cô gái đó chuẩn bị bỏ tiền ra cho thì hắn lại nhìn thấy Thanh Ti. Hai tròng mắt Yến Tùng Nam trừng lớn, vội vội vàng vàng chạy lại đây.