Diệp Kiến Công ngáp ngáp mồm, hai chân đạp loạn trên giường, lão ta thực sự sắp chết đến nơi rồi.
Đúng vào lúc lão ta tưởng rằng hôm nay mình chết chắc, Du Dực bỗng nhiên quăng lão từ trên giường xuống dưới đất, bỏ tay khỏi cổ lão. Bịch một phát, lão ta nằm sõng Xoài dưới đất.
Hai đầu gối Diệp Kiến Công đập mạnh xuống nền nhà, nhưng giờ đây lão không còn tâm trí đâu mà đau nữa, chỉ biết nắm cổ, mở to mồm
hớp lấy từng hớp không khí trong lành.
Diệp Kiến Công nghe thấy tiếng nói sắc lạnh của Du Dực từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Mày nên cảm thấy mừng, tao không phải là đứa giết người tùy tiện, mày không còn cơ hội lần sau nữa đâu, nếu còn tiếp tục làm những chuyện làm tổn hại đến hai mẹ con Nhiếp Thu Sính, thì tao cho cả nhà mày làm đám tang chung, hôm nay, chỉ là một bài học nhỏ”
Diệp Kiến Công ngẩng đầu lên: “Mày... mày rốt cục là ai?”
Cổ lão bị bóp quá lâu, đau như bị lửa đốt, giọng nói khàn đặc, gần như không phát ra thành tiếng.
Người đàn ông kia đứng trên cao nhìn xuống lão, toàn thân đằng đằng sát khí cảm giác như có thể băm vằm lão ra làm nhiều mảnh.
Lão nghe thấy Du Dực nói: “Chồng của Nhiếp Thu Sính!”
“Chúng... chúng mày...”Mặc dù Diệp Kiến Công đã đoán ra rằng kế hoạch thất bại, bọn họ vẫn chưa chết.
Thế nhưng chính tai mình nghe thấy Du Dực xác nhận, lão vẫn vô cùng kinh ngạc.
Làm sao có thể thất bại được, tại sao lại thất bại chứ? Kế hoạch này rõ ràng vô cùng chặt chẽ, hơn nữa, vô cùng khó phát hiện, trừ khi có người đích thân đến nói cho bọn họ biết, không thì... không thì không thể bị phát hiện.
Rốt cuộc bọn họ làm sao mà thoát khỏi cửa ải này được, lẽ nào... có nội gián, có người nói cho bọn họ biết trong tôm có độc?
Du Dực đá vào hai thân xác đang co giật dưới đất: “Có biết đây là cái gì không?”
Diệp Kiến Công không nói gì, trong lòng lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ngoài sợ hãi vì sự việc trước mắt ra, còn lo lắng hơn cho tương llai.
Người đàn ông bên cạnh Nhiếp Thu Sính quá lợi hại, sát thủ mà lão sai đi lần đầu tiên đã quay lại nói với lão rằng, dù tất cả mọi người đều đến đó, thì kết quả cũng như nhau, không phải anh ta chết, mà là bọn họ chết. Lúc nghe hắn nói vậy, lão ta còn cảm thấy có chút khoa trương, nhưng bây giờ lão mới biết, tên sát thủ đó không hề khoa trương một chút nào, người đàn ông này lợi hại hơn hẳn những gì hắn ta IO1.
Lúc này Diệp Kiến Công không thể không biết đến một sự thật hết sức tàn khốc, người đàn ông này không diệt được, cũng không động vào được, cũng như vậy, có anh ta, lão cũng không động đến Nhiếp Thu Sính được.
Chỉ cần Nhiếp Thu Sính còn sống, thì chuyện năm đó sớm muộn cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó, bọn họ... bọn họ chỉ có đường chết mà thôi.
Nghĩ thế, Diệp Kiến Công bỗng cảm thấy con đường trước mắt cũng đen tối như thảm cảnh của lão ta lúc này vậy.
Du Dực lạnh lùng nói: “Đây là hai đứa con trai của mày, hôm nay, nếu như mày muốn chúng sau này vẫn có thể là một người bình thường, thì hãy thành thật trả lời một câu hỏi của tao.”
Diệp Kiến Công giật thót mình, con... con trai lão?
“Mày... muốn hỏi gì? Có điều gì nói tử tế, tao có thể bồi thường, tao có thể cho chúng mày rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu cũng được, xin... đừng làm hại chúng”
· 1 1 1 1 1 KK NA A V -... m. as
ềùa tàỏ.
Diệp Kiến Công giật thót mình, con... con trai lão?
“Mày... muốn hỏi gì? Có điều gì nói tử tế, tao có thể bồi thường, tao có thể cho chúng mày rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu cũng được, xin... đừng làm hại chúng”
... • 1 1 · 1 1 1 KKMA Ar v -... m. as
ềùa tàỏ.
Diệp Kiến Công giật thót mình, con... con trai lão?
“Mày... muốn hỏi gì? Có điều gì nói tử tế, tao có thể bồi thường, tao có thể cho chúng mày rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu cũng được, xin... đừng làm hại chúng”
Du Dực cười khinh bỉ: “Mày cũng biết cầu xin tao không động đến con mày, thế thì mày cũng nên biết rằng, con gái tao cũng là bảo bối của tao, mày động đến con bé, nên chuyện này chưa xong đâu”
Diệp Kiến Công toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên lão hối hận vì không thuê thêm vài vệ sĩ nữa: “Xin lỗi, rất lấy làm xin lỗi, tiên sinh, mong ngài bình tĩnh một chút, từ nay về sau tôi...”