Yến Tùng Nam chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Thính Phong đạp cho một cước thẳng vào mặt hắn.
Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, nhổ ra hai cái răng gãy, cả người quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Nhạc Thính Phong lạnh giọng tức giận nói: “Ông có giỏi thì cứ thử nói linh tinh một câu nữa xem.”
Yến Tùng Nam đau đớn run rẩy, vừa rồi khắp người hắn bị Nhạc Thính Phong đạp không biết bao nhiêu lần, hắn cảm thấy xương cốt khắp người mình như đều bị đánh gãy cả rồi.
Thế nhưng hắn vẫn không nghĩ đến chuyện buông bỏ cơ hội này, hắn ôm ngực đứng lên, mở miệng nói trong khi máu còn đang chảy xuống: “Thằng nhóc xấu xa kia, mày muốn làm gì vậy? Chuyện nhà chúng ta thì liên quan gì tới mày? Nếu mày còn tiếp tục cản trở ba con chúng tao gặp nhau, tao sẽ báo cảnh sát.”
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Tốt thôi, ông đã nói vậy thì để tôi gọi cảnh sát luôn bây giờ. Tôi thật sự muốn nhìn xem kẻ lừa đảo như ông còn định giở trò tới khi nào nữa. Không phải ông nghĩ chúng tôi chỉ là hai đứa trẻ, thấy chúng tôi dễ lừa gạt nên định bắt cóc em gái tôi đấy chứ? Tôi nói cho ông biết, đừng có mơ!!!”
Nhạc Thính Phong liền rút điện thoại ra bấm số rồi nói: “Alo, tôi cùng em gái vừa gặp một kẻ xấu. Hắn giả là ba của em gái tôi, lại muốn dùng vũ lực bắt em gái tôi đi. Đúng, chúng tôi không biết ông ta, các anh mau tới đây, đây là…”
Nhạc Thính Phong nói địa chỉ, nhờ cảnh sát nhanh chóng tới đây.
Nếu không vì chỗ này là nơi công cộng, không có cách nào đánh chết người luôn thì Nhạc Thính Phong đã sớm ra tay rồi. Cậu nhìn Yến Tùng Nam cười khinh bỉ, dám chạy tới gây chuyện cơ à, thật đúng là không sợ chết mà! Tới hay lắm, lần này để cậu giải quyết tên thối tha này cho nhanh.
Nhạc Thính Phong cất điện thoại, đủng đỉnh nói: “Chúng ta cứ ở đây chờ cảnh sát tới, tôi thật sự muốn xem xem loại lừa đảo như ông còn có thể bày trò bao lâu nữa.”
Nếu cảnh sát thực sự đến đây thì Yến Tùng Nam mới là người phải sợ đó.
Lúc trước hắn lấy tiền của công ty rồi bỏ trốn, cảnh sát ở Lạc Thành đã lập hồ sơ vụ án, chuyện hắn làm bị khép vào tội biển thủ công quỹ, chiếm đoạt tài sản công ty. Hắn vốn đã thuộc diện bị truy nã, chẳng qua là vì bây giờ tin tức còn chưa phát triển thế nên mới chưa bắt được hắn mà thôi. Hơn nữa bây giờ hắn biến thành bộ dạng này, cho dù có người cầm ảnh của hắn ở đây cũng chưa chắc đã có thể nhận ra được. Còn nữa, trên đường chạy tới đây hắn còn lẻn vào nhà người ta ăn cắp, khi bị phát hiện còn chống trả làm chủ nhà bị thương. Hắn vội vã bỏ chạy, người nọ sau đó ra sao hắn cũng không biết, nhưng lúc ấy hắn xuống tay cũng cực kỳ độc ác, thương tích chắc cũng không nhẹ.
Vì vậy khi hắn vừa nghe Nhạc Thính Phong gọi cảnh sát thật, trong lòng liền cuống cuồng cả lên. Nếu cảnh sát đến đây, chắc chắn họ sẽ lập tức bắt hắn đi. Không được, hắn không thể vào tù được.
Trong lòng Yến Tùng Nam không yên, theo bản năng muốn chạy trốn.
Đã biết Thanh Ti ở thủ đô, vậy về sau sẽ còn có cơ hội sẽ tìm được cô bé, nhưng nếu bị cảnh sát bắt đi thì không biết sẽ bị bỏ tù bao nhiêu năm nữa.
Đúng lúc ấy, Nhạc Thính Phong cất cao giọng nói: “Mọi người đều nghe thấy cả chứ, vừa rồi tôi đã báo cảnh sát. Chờ cảnh sát đến đây thì tất cả chân tướng đều sẽ rõ ràng. Nếu người này thật sự là ba của em gái tôi, tất nhiên sẽ không sợ cảnh sát. Nhưng nếu ngược lại hắn nói dối, vậy hắn là kẻ xấu, nhất định sẽ tìm cơ hội bỏ trốn.”
Mọi người đều gật đầu nói phải.
Nhất thời Yến Tùng Nam lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn trốn không được mà không trốn cũng không xong. Nếu bây giờ chạy trốn, chắc chắn sẽ bị người ta coi là kẻ bắt cóc trẻ con.
Thằng nhóc xấu xa này quả thật gian trá!