Cậu cố gắng học tập như vậy, liều mạng để trở nên mạnh mẽ hơn như vậy, tất cả đều chỉ để cậu có thể tự bảo vệ cho những người mà cậu muốn bảo vệ.
Hôm nay lúc bảo vệ Thanh Ti, Nhạc Thính Phong cảm thấy thật sự may mắn vì lúc trước cậu đã tham gia quân doanh huấn luyện mùa đông. Bằng không làm sao cậu có thể dễ dàng đánh ngã Yến Tùng Nam như thế chứ.
Đầu óc đương nhiên là quan trọng, nhưng mà nắm đấm cứng mới là biện pháp chân chính.
Lúc trước Nhạc Thính Phong còn nghĩ rằng về sau cậu sẽ không bao giờ tham gia lại kiểu quân doanh huấn luyện kiểu kia nữa. Nhưng khi xảy ra chuyện hữu dụng hôm nay, Nhạc Thính Phong mới thấy chuyện này thật sự rất có ích, thân thủ của mình có tốt thì gặp phải mấy chuyện kiểu này mới không luống cuống.
Du Dực xoa đầu Thanh Ti, nói với Nhạc Thính Phong: “Hai đứa cứ về trước đi, hoặc là cứ tiếp tục đi leo núi đi, chuyện cảnh sát bên này để chú xử lý.”
Du Dực cúi đầu hỏi Thanh Ti: “Thanh Ti, con muốn về nhà hay vẫn tiếp tục đi leo núi?”
Thanh Ti nghĩ nghĩ rồi đáp: “Con đi leo núi ạ.”
Đúng, đi leo núi thôi! Cô bé tin ba nhất định có thể giải quyết chuyện này, cô bé không cần lo nghĩ nhiều như vậy. Đồ ăn đồ uống đã mua rồi, không thể vì chuyện ngày mà lãng phí thời gian hôm nay được.
Nhạc Thính Phong thở phào, Thanh Ti có thể quyết định đi leo núi như thế thì chứng tỏ Yến Tùng Nam không để lại nhiều ám ảnh tâm lý cho cô bé, thế là tốt rồi.
Cậu gật đầu: “Được, chúng ta tiếp tục đi leo núi nào.”
“Chú Du, vậy chúng cháu đi trước nhé!”
Du Dực dặn dò: “Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Bây giờ Du Dực rất tin tưởng Nhạc Thính Phong, thân thủ của thằng nhóc này khá tốt, chỉ cần không gặp phải đối thủ đặc biệt lợi hại thì sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti rời đi, Du Dực trực tiếp lái xe tới Cục cảnh sát.
Vừa đến Cục cảnh sát, anh đã nghe thấy tiếng gào thét của Yến Tùng Nam: “Tôi đã nói con bé con kia là con gái của tôi, chúng tôi là cha con ruột thịt, mẹ nó là vợ tôi, nhưng cô ta chán ghét tôi nên mới chạy theo một thằng đàn ông khác. Tôi đang đi tìm bọn họ, nếu các người không tin thì cứ làm xét nghiệm ADN cho chúng tôi đi...”
Cảnh sát bực mình nói: “Anh thành khẩn khai báo đi, cô bé kia vừa nhìn đã biết là con nhà gia giáo, được cha mẹ yêu thương, huống chi mọi người đều nói cô bé có ba rồi, nếu anh vẫn tiếp tục nói bậy thì chẳng có lợi gì cho anh đâu. Danh tính, quê quán, tên tuổi anh thế nào, mau khai ra.”
Yến Tùng Nam đương nhiên không dám nói tên của mình, đi ăn xin đến tận đây, vì sợ bị cảnh sát bắt nên ngay cả chứng minh thư hắn cũng cố tình làm mất: “Đồng chí cảnh sát, sao các người lại không tin tôi chứ? Con bé kia tên gì, mẹ nó tên gì, tôi đều biết, tôi có thể đối chiếu với bọn họ... Vợ tôi tìm được một thằng đàn ông rất lợi hại, nếu bọn chúng mà biết thì nhất định sẽ giết chết tôi...”
Du Dực nghe Yến Tùng Nam ở bên kia kêu khổ kêu oan thì cười lạnh, rồi chậm rãi đi qua: “Tôi hiểu rồi, xét nghiệm ADN, nhưng mà đây rõ ràng là con gái tôi, sao đang yên đang lành lại biến thành con gái một tên ăn mày thế này? Người làm cha như tôi còn chưa chết đâu.”
Yến Tùng Nam đang quát to, nghe được giọng nói của Du Dực thì bỗng nhiên sửng sốt. Hắn chậm rãi xoay người, sau đó sự phẫn nộ trong mắt liền từng chút, từng chút biến thành sợ hãi. Người đàn ông này vô cùng đáng sợ, điều này Yến Tùng Nam đã từng trải nghiệm rồi.