Bài diễn văn này của Nhạc Thính Phong khiến tâm tình của rất nhiều học sinh trong lớp trở nên kích động, đại đa số đều nở nụ cười lâu ngày không thấy, ánh mắt cũng trở nên rạng rỡ, giống như cảnh trời rốt cuộc ngừng mưa sau bao ngày mưa dầm dề.
Đây mới là bộ dáng mà người thiếu niên nên có, luôn luôn tích cực hướng về phía trước, luôn luôn có tinh thần, luôn luôn phấn chấn.
Tựa như câu nói mà rất nhiều bộ phim từng nói: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói với mọi người: “Các bạn, hẹn gặp lại, phải nhớ kỹ rằng, mỗi người trong các bạn đều là độc nhất vô nhị, trên đời này không một ai có thể thay thế cho các bạn được. Cuộc thi này không thể quyết định hết thảy, nhưng tâm tính của các bạn sẽ quyết định vận mệnh của chính các bạn.”
Nhạc Thính Phong nâng một bàn tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài: “Ai là người thứ nhất nào...”
Mọi người ở dười đều sửng sốt, Lộ Tu Triệt là người đầu tiên phản ứng lại.
Những lời này của Nhạc Thính Phong khiến cậu trở nên ngập tràn cảm xúc, đúng vậy, cậu còn trẻ, cậu có gì phải sợ chứ, cậu còn trẻ, cậu không thiếu dũng khí để làm lại từ đầu.
Lộ Tu Triệt đứng dậy: “Tớ trước.”
Cậu cầm cặp sách, đi tới trước mặt Nhạc Thính Phong, vươn tay đập tay vào bàn tay cậu, “Hẹn gặp lại vào ba ngày sau.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ba ngày sau gặp lại.”
Hôm nay Lộ Tu Triệt không định chờ Nhạc Thính Phong, hôm nay cậu sẽ về nhà, chuẩn bị thật tốt để chiến đấu với kỳ thi trung khảo lần này.
Mọi người trong lớp lục tục đứng lên, từng người từng người một bước lên đập tay với Nhạc Thính Phong, bọn họ đều nói những câu giống nhau —— ba ngày sau gặp lại.
Học sinh ngồi ở bàn cuối cùng đi tới, đứng trước mặt Nhạc Thính Phong cười nói: “Cám ơn cậu...”
Nhạc Thính Phong: “Đừng khách sáo.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Cố lên!”
Hai người đập tay với nhau xong, nam sinh rời đi, Nhạc Thính Phong đứng trên bục giảng nhìn phòng học phía dưới đã trống không, khóe môi cong lên, cuộc sống học sinh ở sơ trung của cậu kết thúc rồi. Nhạc Thính Phong thu cặp sách của mình, bước ra khỏi phòng học, đóng cửa lại.
Đây là sự kết thúc của một thời kỳ, đồng thời cũng là sự khởi đầu của một giai đoạn mới.