Nhạc Thính Phong viết các bước giải thích và đáp án của câu hỏi lớn lên.
“Cơ bản là những bước này, nếu không làm theo thế này cũng đừng lo lắng, nếu cách nghĩ của mọi người có thể theo một hướng thì không có vấn đề gì…”
Cậu vừa nói xong, liền có người nói: “Hỏng rồi, tôi viết sai rồi… điểm môn toán lần này nhất định sẽ không tốt.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Không sao, những môn khác có thể bù lại, chúng ta tiếp tục.”
Đến khi Nhạc Thính Phong viết hết đáp án của đề thi lên thì đã qua một tiếng đồng hồ.
Nhạc Thính Phong viết đáp án liên tục nên tay cảm thấy hơi đau, nhìn thấy biểu hiện trên mặt mọi người vẫn bình thường, cậu hỏi: “Thế nào, mọi người thật sự làm bài khá tốt phải không?”
Tuy trong suốt quá trình có người than vãn bản thân đã làm sai, nhưng thực tế thì số người than vãn không nhiều.
Có một bạn nam mỉm cười nói: “Tuy có không ít câu làm sai, nhưng so với tôi dự kiến thì tốt hơn nhiều. Khi tôi vừa vào lớp mười, thành tích rất tệ, tôi còn nhớ lần đầu đi thi, tôi chỉ được hơn 300 điểm, hiện giờ so với lúc trước thành tích đã tốt hơn, tôi rất hài lòng.”
“Đúng, đúng, tôi cũng giống như vậy, vốn dĩ định tùy tiện thi vào một trường nào đó mà thôi, không ngờ kết quả không tệ, tuy không đạt điểm quá cao, nhưng vẫn có thể vào một trường khá tốt.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy…”
Rất nhiều bạn đều lần lượt giơ tay, lúc bọn họ vừa vào lớp mười, thành tích học tập đều ở mức dưới trung bình, có người còn tệ hơn. Nhưng lần thi này, thành tích tốt hơn so với tưởng tượng ban đầu của họ rất nhiều, điều này đối với bọn họ đã là rất hài lòng rồi.
Lớp trưởng đứng dậy nói: “Học thần, cảm ơn cậu, lần này thành tích của lớp chúng ta tốt hơn nhiều so với dự kiến, nên cảm ơn cậu thật nhiều. Nếu không phải thường ngày cậu không ngại phiền phức giảng bài cho chúng tôi thì chúng tôi không thể tiến bộ nhiều như vậy.”
Đặc biệt là hai tháng cuối khi sắp đến lúc thi, thời gian rảnh của Nhạc Thính Phong hầu như đều dùng để dạy thêm cho mọi người. Cách giảng bài của cậu khiến mọi người dễ hiểu, càng không có gánh nặng. Thêm một phần là các bạn học sinh đều muốn nỗ lực, vì thế mọi người cũng tiến bộ rất nhanh.
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Thật ra tôi cũng không làm gì, mọi người phải cảm ơn chính bản thân mình, là mọi người không từ bỏ bản thân vì thế sự giúp đỡ của tôi mới có tác dụng. Nếu mọi người đã làm bài khá tốt, vậy thì tối nay phải chơi thoải mái một chút, dọn dẹp đồ đạc đi rồi chơi, cũng muộn rồi.”
Cả lớn đồng thanh hoan hô, di chuyển bảng đi, chọn bài hát để hát, ăn đồ ăn. Lớp học nhỏ vốn rất nghiêm chỉnh, trong chớp mắt trở nên náo nhiệt.
Nhạc Thính Phong ngồi xuống vị trí được dành cho cậu, Lộ Tu Triệt ngồi rất gần bưng tới một ly nước.
Nhạc Thính Phong cầm lấy uống một ngụm, mỉm cười nói: “Chúc mừng.”
Tất cả đáp án đã đối chiếu xong, Lộ Tu Triệt tính rồi, cậu ta ít nhất cũng được khoảng 550 điểm, hơn nữa đó là điểm tính ra trong trường hợp bài văn điểm rất thấp.