Hầu Chí Tân kinh ngạc nói: “Cậu... cậu thật sự học trường 19 sao?”
Lâm Trầm gật đầu: “Ừ.”
Người ở thành phố này ai cũng biết rằng trường 19 là trường kém nhất của thủ đô, trường ở cách trung tâm thành phố rất xa, cơ sở vật chất và chất lượng học sinh rất kém. Những học sinh đến đó học đa phần đều bị các trường khác khai trừ, không còn chỗ nào để học, đủ tất cả thành phần. Ngoài ra, vì trường 19 học phí rẻ, có những học sinh gia cảnh không tốt, không còn cách nào khác đành phải lựa chọn đến đây học.
Vậy mà Lâm Trầm lại từ trường 19 thi đỗ vào đây, lại còn đạt 598 điểm, số điểm này chỉ thấp hơn Nhạc Thính Phong hai điểm. Hơn nữa điều kiện học hành của hai người này lại là trên trời và dưới đất. Lâm Trầm có thể đạt được thành tích hiện tại, thật sự... là một kỳ tích.
Mạnh Hoành vốn không nói nhiều, đột nhiên chỉ vào Lâm Trầm nói: “Tớ nhớ ra rồi, cậu chính là kỳ tích của trường 19 mà ba tớ nói, Mấy ngày trước ba họp trong trường xong thì về nhà bắt đầu giáo huấn tớ, nói trong trường 19 có một kỳ tích, là thành tích xếp thứ hai trong toàn thành phố, cậu... cậu thật là lợi hại.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, không sai, thật là lợi hại!
Nếu so sánh thì Nhạc Thính Phong cảm thấy Lâm Trầm càng lợi hại hơn. Hoàn cảnh sống và gia cảnh của các cậu đều khác biệt rất xa với Lâm Trầm, nhưng trong hoàn cảnh không tốt như vậy, cậu ấy lại có thể thi đạt thành tích cao thứ hai toàn thành phố để vào lớp mười, tạo nên một kỳ tích khiến người khác vô cùng kính phục.
Tôn Tường Khôn kéo Hầu Chí Tân nói: “Tớ đột nhiên cảm thấy run lẩy bẩy, làm sao bây giờ? Ký túc xá của chúng ta toàn là tàng long ngọa hổ, vừa khai giảng, tớ đã cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.”
Mạnh Hoành thở dài một tiếng: “Nếu để ba tớ biết, tớ và cậu ở cùng một ký túc xá, khi về nhà nhất định sẽ mắng tớ, nói tớ không nỗ lực, tớ đã có thể tưởng tượng được cuộc sống ba năm tới khó khăn ra sao rồi.”
Khi mọi người nói chuyện, Lâm Trầm vẫn còn làm bài, cậu luôn hiểu rằng cậu và các học sinh khác không giống nhau, cậu chỉ có con đường này. Vào lớp mười, cậu dùng tiền quỹ sinh viên, nếu cậu thi không tốt, cậu phải tự trả học phí như những học sinh khác, nhưng số tiền đó cậu không trả nổi.
Nhạc Thính Phong hỏi Lâm Trầm: “Cậu ăn trưa chưa?”
Lâm Trầm gật đầu: “Đã ăn rồi.”
Nhạc Thính Phong nhìn sang Lộ Tu Triệt. Lộ Tu Triệt hiểu ý của cậu, liền vỗ tay mỉm cười nói: “Đang vui, sao mọi người lại ủ rũ thế này, tớ cảm thấy đây là chuyện tốt, đáng để chúc mừng. Dù sao bây giờ cũng không làm gì, tớ có mang theo rất nhiều thức ăn vặt ở nhà đến, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lộ Tu Triệt lấy ra một túi thức ăn vặt thật to, đây vốn là thức ăn mà bà cậu chuẩn bị để cậu chia cho các bạn ở cùng ký túc xá. Cậu chia cho Lâm Trầm một túi, cậu còn cố ý để thêm một hộp bánh phía trên. Lúc nãy Nhạc Thính Phong nhìn cậu một cái là muốn cậu nhân lúc chia đồ ăn cho mọi người để đưa cho Lâm Trầm một ít bánh, vì cậu cơ bản chẳng hề ăn trưa.
Hầu Chí Tân hỏi: “Tại sao phải chúc mừng?”
Lộ Tu Triệt nói: “Mọi người nghĩ xem, đại thần số một số hai toàn trường đều ở chung ký túc xá với chúng ta, sau này nếu được đãi ngộ đặc biệt, không phải chúng ta cũng được hưởng ké sao. Tớ nói các cậu biết, tại sao tớ lại có thể thi đỗ vào lớp mười, đó hoàn toàn là vì ngồi cùng bàn với Nhạc Thính Phong, nếu không, đến cả thành tích thi vào lớp mười kém nhất tớ cũng không đạt tới.”