Lộ Tu Triệt khoác vai Nhạc Thính Phong: “Tớ tin Nhạc ca dù có nhìn thấy cũng không liếc mắt, ngoài em gái cậu ấy, tớ chưa thấy cô gái nào có thể khiến cậu ấy bắt chuyện trước.”
Lâm Trầm cảm thấy cuộc nói chuyện này thật vô vị nên trèo lên giường làm bài. Cậu ta không có phản ứng gì với vẻ đẹp, đến ăn ta cậu cũng ăn không no, làm gì rảnh rỗi để quan tâm người khác có đẹp hay không.
Lộ Tu Triệt nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong Thính Phong, cậu cứ gặp xem sao, tớ cá ngày mai cậu sẽ nhận được thư tình.”
Nhạc Thính Phong liếc cậu ta một cái, thật sự quá vô vị.
Qua một buổi chiều làm quen, sáu nam sinh trong ký túc xá đã thân thiết hơn, đến lúc ăn tối, Lộ Tu Triệt nói: “Chúng ta có duyên ở cùng nhau, bữa cơm đầu tiên tớ mời mọi người.”
Hầu Chí Tân hoan hô, “Ôi thế thì hay quá!... Người giàu có, cậu bao tớ đi.”
Lộ Tu Triệt chán ghét nói: “Tránh ra, tớ mới không nên nuôi cậu, tớ rất thẳng nhé.”
Những người khác đều haha cười lớn, Hầu Chí Tân ôm lấy tay Lộ Tu Triệt: “Đừng vậy mà, cậu có thể nuôi tớ làm thú cưng mà.”
Lộ Tu Triệt vừa đi vừa đẩy cậu ta ra: “Cảm ơn, nhưng tớ lại thích thú cưng thon thả hơn...”
“Không sao, tớ giảm cân...”
Đến cổng trường, Mạnh Hoành đề nghị một cửa hàng, cậu ta cảm thấy đây là chỗ ngon nhất ở gần đây, giá cả lại ưu đãi, hơn nữa còn là cửa hàng lớn. Sau khi ăn xong, vẫn còn thức ăn chưa ăn hết, các cậu liền gói lại mang về. Lộ Tu Triệt tuy tiêu tiền không thương tiếc, nhưng cậu biết sau này sống ở đây nên phải bắt đầu hòa nhập với cuộc sống của mọi người, không thể phung phí như lúc cậu còn làm thiếu gia ở nhà. Hơn nữa thế này cũng rất tốt, ở cùng mọi người, không có ai đặc biệt, tâm hồn trong sáng, không hề có suy nghĩ lung tung gì.
Trở về ký túc xá, mọi người nói tối nay học xong sẽ trở về ăn khuya, thời tiết thế này không thể đợi đến ngày mai, nếu không nhất định sẽ bị hỏng.
Thời gian đã đến, 6 người các cậu đi đến lớp, tiện thể chiếm chỗ ngồi. Các cậu đến cũng không muộn, nhưng lúc tới nơi, mọi người hầu như đã đến gần hết, chỉ còn lại vài chỗ trống bên dưới. Sự xuất hiện của các cậu gây ra sự náo loạn trong lớp, chủ yếu là vì Nhạc Thính Phong Lộ Tu Triệt rất đẹp trai, các nữ sinh trong lớp nhìn thấy liền không nhịn được mà bàn tán với bạn bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, Lộ Tu Triệt thở phào nhẹ nhõm nói với Nhạc Thính Phong: “Ngồi phía trước hay phía sau tớ cũng thấy không vấn đề gì, quan trọng là không thể tách biệt với cậu.”
Nhạc Thính Phong rùng mình, không kiềm được né sang một bên: “Sau này cậu đừng nói những lời buồn nôn như vậy với tớ, cậu nên đi nói với Hầu Chí Tân đi kìa.”
Lộ Tu Triệt cười hì hì nói: “Đừng có làm giá nha. Tớ đã thề chết đi theo cậu, cậu không được như vậy.”
Lâm Trầm và Mạnh Hoành ngồi phía sau hai người, Mạnh Hoành chọc chọ vào lưng Lộ Tu Triệt nói: “Đây chỉ là tạm thời thôi, các cậu đợi đi, chủ nhiệm nhất định sẽ đổi chỗ ngồi. Sao thầy có thể nỡ để Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm ngồi phía sau?”
Lâm Trầm ngồi bên cạnh cậu ta lại lấy toán Olympic ra tiếp tục làm, chăm chú đến mức hai tai chẳng nghe bên ngoài nói gì.
Khoảng 15 phút sau chủ nhiệm mới đến, đó là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, đầu hói, bụng bia, hơi mập, đeo kính, tính tình có vẻ không tệ, dạy môn toán, họ Ngưu.