Lộ Tu Triệt vẫn còn đỡ, cậu mỗi ngày đều dậy sớm chạy bộ, nhưng mà cậu chưa từng được huấn luyện quân sự nên cũng có một phần không chịu nổi, dù sao cũng tập luyện cả ngày, đứng cả buổi chiều, khi trở về hai chân cứ run lập cập. Buổi tối nằm trên giường, cả bọn Mạnh Hoành không ai cử động, ai cũng than vãn: “Chỉ mới ngày đầu mà đã mệt thế này... tớ cảm thấy chân không còn là của mình nữa.”
Hầu Chí Tân cười thảm thiết: “Đúng đó, tớ cả thấy thịt trên người mình chỗ nào cũng đau nhức.”
Mạnh Hoành nói: “Cậu cứ đợi đi, ngày mai cậu thức dậy sẽ càng đau hơn.”
Cậu ta thấy Nhạc Thính Phong dường như chẳng bị gì, không kiềm được hỏi: “Nhạc Thính Phong, sao cậu không mệt mỏi chút nào vậy? Xem ra hình như cậu rất thoải mái.”
Nhạc Thính Phong nói với cậu ta: “Trước kia mỗi sáng tớ đều thức dậy luyện tập hơn một tiếng, vì vậy thể chất khá ổn.”
Kiểu luyện tập này so với người từng tham gia trại huấn luyện mùa đông tàn khốc mà nói vốn chẳng đáng kể gì. Rất nhẹ nhàng. Hơn nữa cậu từng trải qua thời gian dài huấn luyện với cường độ cao, đối với loại độ khó ít như thế này chỉ bằng một phần ba thường ngày.
Lộ Tu Triệt lặng lẽ cảm thán, làm gì có chuyện thể chất khá ổn, rõ ràng là cực kỳ tốt, vượt hơn hẳn cả bọn các cậu. Những thiếu niên ngây thơ này không hề biết gì về khả năng như đại ma vương của Nhạc Thính Phong.
Tất cả mọi người nhìn cậu ngưỡng mộ, Hầu Chí Tân nhéo lấy thịt mỡ trên người mình: “Cậu luyện tập mỗi ngày như vậy, khiến tớ cảm thấy so với cậu, sao tớ lại vô dụng như vậy?”
Lâm Trầm mệt mỏi nằm nhoài trên giường đọc sách, ngước đầu nhìn Nhạc Thính Phong, có chút ngưỡng mộ cậu vẫn không mệt mỏi dù đã luyện tập cả ngày.
Nhạc Thính Phong nói với bọn họ: “Đợi học quân sự xong, mọi người có thể chạy bộ một tiếng vào mỗi sáng sớm, cố gắng từ từ, qua một thời gian thì cơ thể sẽ khỏe hơn.”
Nhạc Thính Phong lúc này rất cảm kích Du Dực đã giúp cậu hình thành thói quen thức dậy luyện tập mỗi buổi sáng thế này.
Hầu Chí Tân tính thử thời gian phải dậy sớm hơn một tiếng mỗi ngày rồi kêu lên thảm thiết: “Ôi... có lẽ tớ không cố gắng được rồi, sau này chúng ta còn có tiết tự học mỗi sáng sớm, thức dậy sớm chạy bộ tớ thà ngủ thêm một chút, huhu, tớ thật là vô dụng.”
Nhạc Thính Phong không nói gì nữa, mỗi người có sự lựa chọn khác nhau, đối với những cậu bạn này, chẳng có gì hấp dẫn hơn giường của mình, đặc biệt là những ngày mùa đông lạnh lẽo.
Lâm Trầm cắn răng nói: “Tớ đi...”
Tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn Lâm Trầm.
Mạnh Hoành hỏi: “Lâm Trầm, sau này cậu muốn cùng Nhạc Thính Phong tập luyện sao?”
Lâm Trầm: “Ừ.”
Nhạc Thính Phong nói: “Vậy được rồi, đợi học quân sự xong chúng ta bắt đầu.”
Lộ Tu Triệt nằm nhoài trên giường, giầy vẫn chưa cởi, “Tớ cũng đi...”
Trước kia ở nhà cậu ta cũng từng muốn dậy sớm chạy bộ vì không muốn bị Nhạc Thính Phong vượt qua quá xa, cậu ta phải nỗ lực đuổi theo. Trong phòng có 6 người, ba người muốn dậy sớm chạy bộ, ba người còn lại cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, có muốn tham gia hay không?
Hầu Chí Tân cắn răng nói: “Vậy... vậy... tớ cũng đi. Ba tớ nói nếu không giảm mỡ, sau này sẽ rất khó tìm bạn gái, vì tình yêu đẹp đẽ sau này của tớ, tớ... nhất định sẽ giảm cân.”
Mạnh Hoành cười haha nói: “Cậu xác định phải giảm cân đúng không, tớ thì chưa biết, tớ phải suy nghĩ lại đã, sức hấp dẫn của giường ngủ thật sự quá lớn...”