Nhạc Thính Phong nghĩ đến màn thầu mà Lâm Trầm ăn, cậu liền mua thêm một phần mỳ bò.
“Thức ăn này chưa chắc cậu ấy sẽ ăn được, cứ mua thêm một phần mỳ, đem về cho cậu ấy và Lâm Trầm chia nhau ăn.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo.”
Bốn người đi ra khỏi căn tin, Mạnh Hoành xúc động, mới học quân sự có một ngày mà cậu ta đã không chịu nổi, bỗng có cảm giác không bao giờ kết thúc được. Đang oán trách thì đột nhiên Mạnh Hoành lấy lại tinh thần, kéo lấy Hầu Chí Tân bên cạnh nói: “Này này, các cậu xem kìa, các cậu xem kìa... La Vi Vi, trời ơi, hôm nay chúng ta thật may mắn, lại gặp được La Vi Vi kìa!”
Hầu Chí Tân vội bước qua nhìn: “Ở đâu, ở đâu, tớ xem xem!”
“Ở bên đó...” Mạnh Hoành chỉ cho cậu ta xem.
Hầu Chí Tân nhanh chóng kinh ngạc nói: “Woa... thật là đẹp quá!”
Hai người bọn họ khoa trương quá rồi, Lộ Tu Triệt cũng nhìn theo hướng chỉ tay của Mạnh Hoành, nhìn thấy một nữ sinh mặt ngây thơ, mắt to hai mí, trắng trẻo cùng với một số bạn nữ đang cười nói vui vẻ đi qua. Lộ Tu Triệt bĩu môi, chỉ vậy thôi sao, cũng không thể nói là đặc biệt đẹp.
Đợi La Vi Vi đi xa, Mạnh Hoành hào hứng nói: “La Vi Vi xinh không? Tớ không có lừa mọi người đâu, chị ấy cười rất đẹp.”
Hầu Chí Tân gật đầu, “Đẹp đẹp...”
Vừa nói vừa trở về ký túc xá, Tôn Tường Khôn hoan hô một tiếng, vội vã đón lấy thức ăn của mình rồi liên tục cảm ơn mọi người.
Nhạc Thính Phong đưa mì qua, cũng không nói gì thêm. Tôn Tường Khôn đại khái hiểu được ý của cậu, liền nói: “Lâm Trầm Lâm Trầm, mau đến ăn cùng tớ đi, một mình tớ ăn không hết, đừng để lãng phí...”
Lâm Trầm lúc đầu không đồng ý, nhưng Lộ Tu Triệt nói: “Cậu cứ xuống ăn một chút đi, dù sao đồ ăn cũng không ngon, haha... Tôn Tường Khôn, một mình không ăn hết được nên mới kéo cậu vào giải quyết.”
Không ai nói là đang giúp đỡ Lâm Trầm nên mới mua nhiều thêm một phần. Thật ra trong lòng Lâm Trầm hiểu rõ, cậu ta lặng lẽ trèo xuống giường, sau đó cùng với Tôn Tường Khôn ăn mì rồi ăn hết thức ăn.
Lúc hai cậu đang ăn, Mạnh Hoành vui vẻ kể về chuyện hôm nay lúc trở về phòng gặp phải La Vi Vi. Tôn Tường Khôn vừa nghe liền vô cùng hối tiếc: “Lẽ ra tớ không nên lười biếng, tớ phải cùng mọi người đi ăn. Có đẹp không có đẹp không?”
Hầu Chí Tân gật đầu: “Dĩ nhiên là đẹp, không tin cậu cứ hỏi Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong đi.”
Mọi người đều nhìn sang Nhạc Thính Phong, Mạnh Hoành thấy hai người họ bình tĩnh như vậy, không hề có phản ứng gì sau khi gặp mỹ nữ, không khỏi hiếu kỳ: “Chẳng lẽ lúc đó cậu không nhìn thấy sao?”
Lộ Tu Triệt nói: “Nhìn thấy rồi.”
Mạnh Hoành còn nghĩ cậu chưa nhìn thấy, kết quả là cậu thấy rồi, nhưng vẫn sóng yên gió lặng, cậu ta thật sự rất hiếu kỳ: “Vậy cậu... không bày tỏ thái độ gì sao?”
Lộ Tu Triệt lấy trong hành lý ra gói khô bò, “Có gì mà bày tỏ thái độ, ăn khô bò không?”
“Ăn...” Mạnh Hoành mắt sáng rỡ, ôi thịt, dĩ nhiên là ăn rồi, nhưng mà... tại sao hai cậu gặp La Vi Vi xong lại có thể bình tĩnh như vậy?”
Lộ Tu Triệt xé mấy miếng khô bò cho mọi người, nằm dài trên giường, nói: “Đối với tớ mà nói, La Vi Vi đó, cả miếng khô bò cũng không đẹp bằng.”
Mạnh Hoành gật đầu, cái này thì đúng rồi, vẻ ngoài có đẹp thì cũng không ngon bằng khô bò trong tay.