Cả bọn Mạnh Hoành càng thêm hiếu kỳ, kết quả là Lộ Tu Triệt lại không nói nữa, cả bọn đương nhiên không đồng ý: “Này, Lộ Tu Triệt, cậu đừng có như vậy, cậu chọc tức bọn tớ rồi, nói đi, nói đi... cậu cứ tùy tiện nói với bọn tớ một chút thôi, một chút thôi được không?”
Hai tay Lộ Tu Triệt để ra sau lắc đầu: “Không được không được, Thanh Ti là giới hạn không thể chạm đến của cậu ấy, tớ sẽ không tùy tiện nói cho các cậu biết, hơn nữa đó cũng là em gái tớ...”
Cô gái nhỏ dễ thương như vậy, tốt nhất nên để càng ít người biết càng tốt. Trong lòng Lộ Tu Triệt, dĩ nhiên Thanh Ti và Nhạc Thính Phong thân thiết với cậu hơn là đám tiểu tử này. Cả bọn Mạnh Hoành không quan tâm gì cả mà cứ bám lấy Lộ Tu Triệt, cậu cứ nhất quyết không nói.
Sau cùng Hầu Chí Tân nói: “Tớ không tin, cậu nhất định là đang bịa đặt để lừa bọn tớ, tiểu nha đầu còn nhỏ như vậy thì có thể đẹp đến mức nào, dù sao thì tớ cũng cảm thấy La Vi Vi là đẹp nhất, đặc biệt là lúc mỉm cười, ôi trời ơi, cảm giác thật ngọt ngào!”
Lộ Tu Triệt khinh thường nói: “Đó là vì cậu chưa gặp Thanh Ti của bọn tớ, lúc Thanh Ti mỉm cười, cậu sẽ cam tâm tình nguyện cho cô bé tất cả mọi thứ, các cậu tin hay không tớ mặc kệ, có lẽ sẽ có ngày các cậu có cơ hội gặp được cô bé.”
Lộ Tu Triệt nói như vậy càng khiến bọn họ thêm hiếu kỳ. La Vi Vi trong mắt bọn họ đã là cô gái vô cùng xinh đẹp, thật sự là một nữ thần. Kết quả Lộ Tu Triệt nhìn thấy lại không có chút phản ứng, còn cho rằng người ta xấu, chứng tỏ trước đó cậu đã gặp được người đẹp hơn. Vì thế, bọn họ đối với Thanh Ti chưa từng gặp mặt thì vô cùng chờ đợi.
Lúc đó, Nhạc Thính Phong ngồi trên gác gọi điện thoại cho Thanh Ti, khi nghe thấy tiếng Thanh Ti thì cậu liền nở nụ cười dịu dàng.
Thanh Ti ôm điện thoại hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh Thính Phong, ba nói hôm nay anh học quân sự, các giáo quan có hung dữ không?”
Nhạc Thính Phong dịu dàng nói: “Không hung dữ mà rất tốt, giáo quan chỉ dạy dỗ những học sinh cố ý gây sự, không nghe lời, anh cái gì cũng làm tốt, bọn họ không tìm được lỗi, dĩ nhiên sẽ không hung dữ với anh.”
Khi học quân sự sẽ có những người thích thể hiện, tụ tập đùa giỡn, sợ người khác không nhìn thấy mình, cảm thấy mình là nhân vật cực ngầu. Giống như Đỗ Bân, nam sinh thích gây phiền phức cho cậu tối qua, hôm nay bị giáo quan kéo ra dạy dỗ cho một trận.
“Vậy anh có mệt không? Ba nói các anh phải học quân sự một tuần, mẹ nói rất là mệt.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không mệt, em quên rồi hả, mỗi ngày anh đều dậy sớm luyện tập, cường độ huấn luyện quân sự rất yếu, đối với anh chẳng là gì cả.”
Thanh Ti vui vẻ hoan hô: “Woa, anh giỏi quá, vậy còn Lộ Tu Triệt?”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, nói: “Cậu ấy hả, mệt đến mức trèo lên không nổi, đang nằm trên giường gào thét.”
Cậu nói xong, Thanh Ti có chút chán ghét nói: “Haiz, sao anh ấy lại yếu như vậy? Vẫn là anh lợi hại nhất!”
Nhạc Thính Phong nói với Thanh Ti: “Đương nhiên rồi, cả đám bọn họ không giống như anh, ai cũng thể chất yếu, bình thường đều không luyện tập, sau này nếu bọn họ gặp chuyện gì thì đến bản thân cũng không bảo vệ được.”
Bản thân Nhạc Thính Phong không hề phát hiện, lúc cậu và Thanh Ti nói chuyện, bất giác truyền bá cho Thanh Ti một tư tưởng, anh Thính Phong của em là lợi hại nhất, giỏi nhất.