So với anh của em, những người con trai khác đều yếu đuối không thể so sánh. Cứ như thế ngày qua ngày, dùng cách mưa dầm thấm lâu để truyền bá tư tưởng cho Thanh Ti, đợi sau này cô bé lớn lên một chút, đến lúc tìm bạn trai sẽ lấy Nhạc Thính Phong ra làm tiêu chuẩn lựa chọn.
Nói chuyện với Thanh Ti tầm một tiếng, điện thoại sắp hết pin nên Nhạc Thính Phong mới chào tạm biệt cô bé. Cậu bảo đảm với Thanh Ti, sau này chỉ cần có thời gian thì cậu sẽ gọi điện thoại cho cô bé.
Cúp máy xong, Nhạc Thính Phong thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi Thanh Ti, cậu thật sự rất lo lắng, thường cảm thấy cậu không ở cạnh Thanh Ti, nếu thật sự xảy ra chuyện thì không ai có thể bảo vệ cô bé. Lòng đầy lo lắng đẩy cửa phòng bước vào, kết quả vừa ngẩng đầu thì thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cậu, đến cả Lâm Trầm luôn mặc kệ sự đời cũng ngẩng đầu lên.
Nhạc Thính Phong nhìn lướt qua bọn họ: “Sao vậy, sao lại nhìn tớ như vậy?”
Mạnh Hoành cố ý hỏi: “Cậu... gọi điện thoại cho bạn gái hả?”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong bỗng trở nên khó coi, tức giận nói: “Nói lung tung gì đấy? Còn nói bậy bạ tớ sẽ xử lý cậu.”
Mạnh Hoành liên tục vẫy tay: “Ơ kìa, đừng như vậy. Đại thần, bọn tớ chỉ là hiếu kỳ thôi, cậu ra ngoài nói chuyện điện thoại lâu như vậy, nhất định là con gái rồi, lẽ nào không phải nói chuyện với bạn gái sao?”
Nhạc Thính Phong do dự một hồi rồi cũng không giải thích đó là em gái mình mà chỉ nói: “Không liên quan đến các cậu, đừng nói lung tung.”
Lộ Tu Triệt xoa hàm dưới, ôi chao, không giải thích cũng không nói là em gái mình, Nhạc Thính Phong muốn làm gì đây? Lẽ nào thật sự muốn bồi dưỡng vợ của mình?
Mọi người bám lấy Nhạc Thính Phong bắt cậu nói rõ, nhưng cậu vẫn không nói một lời. Một hồi sau, không hỏi được gì, mọi người đành phải ngừng truy hỏi.
10 giờ tối, mọi người đều đã tắm rửa xong, tất cả đều nằm trên giường, Mạnh Hoành đột nhiên nói: “Này, các cậu nói xem, nếu có một ngày hoa khôi của trường nói thích tớ, tớ có nên đồng ý hay không?”
Cả phòng haha cười lớn, Hầu Chí Tân nói đầu tiên: “Cậu còn chưa ngủ mà đã bắt đầu nằm mơ rồi sao?”
Tôn Tường Khôn đính chính: “Không không, trời còn chưa sáng, sao cậu lại nằm mơ rồi? Lời này nếu là ba soái ca của phòng chúng ta nói thì còn thú vị, chứ cậu hả… khó lắm.”
Mạnh Hoành bị đả kích như vậy nhưng vẫn không tức giận, cậu ngồi dậy nói: “Này này, hai người các cậu nếu không thể phối hợp với tớ thì cũng nên lừa dối tớ một chút, hơn nữa tớ hỏi không được sao, tuy... tuy tớ không đẹp trai bằng ba người họ, nhưng mà cũng không quá xấu, cũng là một tiểu soái ca thanh tú đúng không?”
“Tớ khinh...” Hầu Chí Tân hừ một tiếng xong thì nói: “Này... cậu nói vậy dường như cũng không sai, ít nhất gầy hơn tớ một chút, thanh tú… cũng tạm, soái ca thì chưa nhìn ra.”
Tôn Tường Khôn haha cười lớn: “Nào nào, xem cậu đáng thương chưa kìa, ca ca trả lời câu hỏi của cậu, nếu hoa khôi đến tìm cậu, tớ cũng không biết, nếu tìm tới tớ... tớ nhất định sẽ đồng ý, dù sao tớ cũng là người có thế lực, không thể từ chối một nữ sinh.”
Mạnh Hoành vội hừ vài tiếng: “Hừ hừ hừ, không biết xấu hổ, mặt cậu còn to hơn cả khỉ.”
Cậu ta cương quyết hỏi ba người không nói chuyện: “Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt, Lâm Trầm, ba người các cậu thì sao, nếu hoa khôi đến tìm các cậu?”