Hầu Chí Tân cướp lời nói: “Cậu không cần hỏi, tớ biết ba người họ trả lời thế nào rồi, nhất định là từ chối, đến lý do từ chối tớ cũng nghĩ giúp bọn họ luôn rồi.”
Mạnh Hoành và Tôn Tường Khôn hỏi: “Lí do gì?”
Hầu Chí Tân mỉm cười nói: “Nhạc Thính Phong hả, đã có bạn gái nhỏ thần bí, người ta cơ bản không để ý đến hoa khôi.”
“Lộ Tu Triệt, cậu ta là người giàu có, từng gặp rất nhiều cô gái đẹp, không yêu thích.”
“Còn về Lâm Trầm, nếu hoa khôi đem đến một xe đề thi mô phỏng năm ba, hoặc đề tuyển sinh cao cấp, cậu ta có thể sẽ nhìn vào những tài liệu này mà miễn cưỡng đồng ý.”
Cậu ta nói xong, cả phòng cười ầm lên một trận, Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong cũng không nhịn được, Lâm Trầm thật sự rất giống với lời cậu ta nói.
Lộ Tu Triệt cười nói: “Đúng đúng đúng, cậu nói rất đúng, đặc biệt Lâm Trầm là vô cùng đúng.”
Đợi mọi người cười xong, Lâm Trầm đang cầm đèn đọc sách nói một câu: “Không đúng.”
Mọi người đều hiếu kỳ hỏi: “Chỗ nào không đúng?”
Kết quả Lâm Trầm nói: “Một xe không đủ, ít nhất phải hai xe.”
Cả phòng im lặng được một chút thì vài giây sau, mọi người cười ầm lên. Mọi người đều không ngờ, một Lâm Trầm không thích nói chuyện, có chút u sầu lại có thể nói ra được lời này.
Mạnh Hoành nằm ngay dưới giường Lâm Trầm, giơ chân lên đá vào vách giường trên: “Lâm Trầm Lâm Trầm, nếu hoa khôi thật sự kéo hai xe đề thi đến đây, cậu có đồng ý không?”
Lâm Trầm không quan tâm cậu ta, tiếp tục đọc sách.
Tôn Tường Khôn ngáp: “Cậu đó, đừng suy nghĩ nhiều, không phải tớ nói hoa khôi đã hẹn hò với một anh lớp 12 rồi sao, làm gì còn tìm đến cậu, ngoan, nghe lời ca ca, ngủ đi, trong mơ có thể hoàn thành được ý nguyện của cậu.”
“Lúc nãy tớ cũng chỉ nói ví dụ thôi, không phải nói thật, nhưng mà lời tớ vừa nói, tớ vẫn chưa trả lời cho các cậu.”
Hầu Chí Tân trở mình, động đến phần đau nhức trên người, ui da một tiếng, nói: “Cậu có thể có đáp án gì, cậu nhất định sẽ đồng ý.”
Mạnh Hoành lời lẽ đánh thép nói: “Tớ nhất định không thể đồng ý, tớ đã nói rồi, tớ chỉ thích vẻ đẹp, không phải con người, tớ chỉ thích nhìn gương mặt chị ấy, những cái khác thì không.”
Trong phòng vang lên những tiếng đồng loạt: “Cút đi!”
Ồn ào một hồi thì mọi người đều từ từ ngủ hết, đợi mọi người trong phòng đều đã ngủ say, Lâm Trầm mới tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
5 giờ sáng, Nhạc Thính Phong thức dậy thì phát hiện Lâm Trầm đã dậy trước cả cậu, có lẽ thức sớm hơn mọi người chừng một tiếng. Buổi tối Nhạc Thính Phong nhớ lúc mình sắp ngủ là 11 giờ, lúc đó Lâm Trầm vẫn chưa ngủ, theo như tính toán, mỗi ngày cậu ta chỉ ngủ tối đa 4 tiếng. Nếu cứ kéo dài thế này thì làm sao chịu nổi? Nhạc Thính Phong suy nghĩ, hay là tìm lúc nào đó nói chuyện với Lâm Trầm, học cũng không thể làm hại sức khỏe như vậy.
Cậu mặc quần áo vào, dậy đi rửa mặt, quả nhiên nhìn thấy Lâm Trầm đang ngồi đọc sách ngoài hành lang, cơ thể mỏng manh lại ốm yếu. Nhạc Thính Phong chào hỏi cậu ta, rửa mặt xong lại ôm chậu trở về, thấy Lâm Trầm vẫn đứng ở đó, sắc mặt cậu ta so với tối qua không tốt lắm, có lẽ hiện tại đang là lúc cơ bắp đau nhức nhất.
Nhạc Thính Phong lấy một thỏi chocolate đưa cho Lâm Trầm, đây là của Lộ Tu Triệt cho cậu, cậu còn chưa ăn. Cậu cảm thấy lúc này Lâm Trầm cần thỏi chocolate này hơn.