Lâm Trầm vừa định từ chối, Nhạc Thính Phong nói: “Mau ăn để bổ sung thể lực đi, tình trạng cơ thể của cậu rất kém, tớ nghĩ cậu không muốn bị ngất xỉu trong lúc học quân sự đúng không?”
Lâm Trầm nhìn thanh chocolate, trầm tư một hồi rồi mới giơ tay ra: “... Cảm ơn.”
Nhạc Thính Phong nói đúng, cậu thật sự không thể ngất đi, cậu không thể xảy ra chuyện.
Nhạc Thính Phong đứng dựa vào hành lang không cử động, các bạn khác trong ký túc xá lần lượt thức dậy, mọi người đi ngang qua hành lang, nếu là bạn cùng lớp thì đều chào hỏi hai cậu.
Nhạc Thính Phong nói: “Lâm Trầm, ở tuổi chúng ta ngoài học hành thì còn phải bồi dưỡng cơ thể, nếu dùng sức khỏe để đổi lấy việc học hành, tớ cảm thấy cái giá quá đắt. Cậu rất thông minh, thật ra cậu có thể dùng một ít thời gian học tập để rèn luyện thân thể, nếu không e rằng chưa lên đến lớp 12 thì cậu đã sụp đổ rồi.”
Tình trạng gia đình của Lâm Trầm, Nhạc Thính Phong tuy không hiểu rõ nhưng ít nhiều cũng nhìn ra được. Đối với Lâm Trầm học chính là con đường duy nhất, vì thế cậu ta dùng tất cả thời gian của mình để học hành. Nhưng mà cứ tiếp tục thế này, cơ thể e rằng không chịu nổi. Khi còn cấp hai thì không có tiết tự học sớm tối, nhưng lên cấp ba thì sớm tối đều tăng tiết, sáng dậy sớm, tối lại ngủ muộn, thời gian ngủ vốn không nhiều, cậu ta lại còn lấy một phần thời gian ngủ ra để học, cơ thể sao có thể chịu nổi.
Lâm Trầm xé thanh kẹo ra, cúi đầu: “Tớ biết, nhưng mà... tớ không thể buông lỏng.”
Mỗi ngày cậu đều căng thẳng, biến mình thành cái đồng hồ báo thức, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân, cậu và mọi người không giống nhau, cậu không có điều kiện tốt như người khác. Cậu không biết mình có thông minh hay không, cậu cũng không để tâm chuyện này, cậu chỉ biết học không ngừng, thi đạt điểm cao mới có thể lấy được tiền học bổng miễn phí, nếu không cuộc đời cậu sẽ bị vùi sâu xuống vực thẳm, vĩnh viễn không thể trèo lên.
Nhạc Thính Phong thở dài, Lâm Trầm cũng là người cố chấp, chuyện đã quyết thì sẽ không thay đổi, chỉ là... cậu ta như vậy, thật khiến người ta cảm thấy đau xót. Đều bằng tuổi nhau, trong ký túc xá, tất cả bạn cùng lớp dù gia cảnh không tốt nhưng không ai giống như Lâm Trầm, một ngày chỉ có thể uống nước sôi ăn màn thầu, thậm chí đến dưa muối cũng không ăn. Tiền sinh hoạt của cậu ta ít đến đáng thương, còn phải trích tiền ra để mua đồ dùng học tập. Đối với cả bọn Nhạc Thính Phong, muốn giúp cậu cũng rất đơn giản, nhưng Lâm Trầm là người tự trọng, có thể các cậu cảm thấy không có chuyện gì, nhưng đối với Lâm Trầm đó lại là bố thí, làm tổn thương sự tự trọng của cậu ta. Vì thế nhiều khi Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đều cố gắng hết sức chăm sóc Lâm Trầm, nhưng lại không khiến cậu ta cảm thấy mình được đối xử đặc biệt.
Lần nói chuyện này, dĩ nhiên cũng không có đáp án gì. Lâm Trầm vẫn tiếp tục làm theo suy nghĩ của mình.
Sáng sớm chạy quanh bãi tập hai vòng, thời gian còn lại là học các tư thế quân sự, đứng lên là đứng cả nửa tiếng. Sau khi kết thúc, chân của các bạn trong lớp đều run cầm cập, có vài bạn đi vài bước liền quỳ gối xuống.
Lúc ăn sáng, Lâm Trầm vẫn một mình trở về ký túc xá, cả bọn Nhạc Thính Phong đến căn tin. Chỉ có mỗi mình Nhạc Thính Phong không sao, vì thế được mọi người nhờ vả nhanh chóng chạy đến căn tin mua bánh bao thịt. Thức ăn sáng ở căn tin có một ô cửa bán bánh bao thịt, mùi vị khá ngon, đến muộn thì sẽ không mua được.