Còn chưa đợi Hầu Chí Tân trả lời, La Vi Vi đã đứng trước mặt Nhạc Thính Phong.
“Học đệ, xin chào... có thể nhờ cậu giúp đỡ được không?”
Hầu Chí Tân nhanh chóng bước qua bên cạnh Mạnh Hoành nói: “Cậu nhìn thấy chưa, người ta không có nhìn cậu mà là Nhạc đại thần, cậu nhìn đi, hoa khôi có khả năng là trâu già muốn gặm cỏ non, muốn giơ cánh tay tà ác của chị ấy về phía Nhạc đại thần của chúng ta.”
Mạnh Hoành dùng khuỷu tay đấm cậu ta một cái: “Vậy cậu đợi xem, Nhạc đại thần của chúng ta sẽ không dễ xiêu lòng vậy đâu.”
Tôn Tường Khôn cũng xông qua nói: “Ánh mắt của hoa khôi này cũng thật độc, nhanh như vậy đã nhìn trúng đại thần của chúng ta rồi, rất may đại thần không phải là người dễ bị cái đẹp làm lay động...”
Ba người nói thì thầm bên cạnh Nhạc Thính Phong, La Vi Vi đứng trước mặt Nhạc Thính Phong đỏ mặt.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Xin lỗi, học tỷ tìm người khác giúp đỡ đi, em phải trở về ký túc xá ăn sáng.”
La Vi Vi, kìa...
Không... không phải chứ, học đệ này sao có thể như vậy, lẽ nào cậu ta không giống những nam sinh khác, vô cùng trịnh trọng hỏi: Học tỷ, em có thể giúp được gì cho tỷ?
Trước kia La Vi Vi thậm chí không cần nói bản thân cần giúp đỡ, các bạn nam sinh sẽ tự hỏi, nhưng hiện giờ cô đã nói ra vậy mà lại có người từ chối. La Vi Vi cảm thấy rất mất mặt, nhưng không thể chán nản bỏ đi như vậy, vì thế dứt khoát trực tiếp hỏi: “Cái đó… học đệ... ngại quá, chủ yếu là tỷ... cái này người khác không giúp được, tỷ và bạn tỷ muốn ăn bánh bao ở ô cửa đó, nhưng mà mấy ngày nay đều không mua được, tỷ thấy em mua nhiều như vậy, em xem có thể chia cho tỷ ba cái được không, ba cái là được rồi.”
Cô nói xong, Nhạc Thính Phong quay đầu lại nhìn bốn nam sinh đang đợi ăn bánh bao đứng sau lưng, “Các cậu ai muốn nhường phần của mình cho học tỷ?”
Lời này ý là phần của tớ không thể nhường.
Lộ Tu Triệt nhìn ba người còn lại: “Ba người các cậu ai muốn nhường?”
Dù sao cậu cũng không thể nhường, bánh bao này mỗi lần cậu muốn ăn rất khó, hôm nay cậu còn chuẩn bị nếu một người hai phần mà còn dư thì cậu sẽ ăn thêm cái thứ ba. Hầu Chí Tân rất ham ăn, nếu không cũng không mập như vậy, cậu ta sớm đã rất đói, chỉ đợi nhanh chóng trở về để được ăn, nên lập tức lắc đầu: “Tớ không, phần của tớ còn ăn chưa đủ nữa.”
Tôn Tường Khôn hì hì cười: “Học tỷ, đây là đậu nành và trứng bọn em mua, chia cho tỷ được không?” Dù sao thì bánh bao cậu ta cũng sẽ không cho, nếu muốn thứ khác thì còn có thể miễn cưỡng chia cho một ít.
Vì thế ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạnh Hoành, bạn này dường như luôn có ý với hoa khôi kia, nếu chia phần thì chỉ có thể là cậu ta. Ánh mắt của mọi người đều không thiện chí, Mạnh Hoành có thể nhìn ra ý của mọi người. Ý tức là___nếu cậu đem phần của cậu nhường đi thì đừng hi vọng tớ chia phần cho cậu.
Mạnh Hoành nhìn bánh bao, nhìn hoa khôi, lắc đầu nói, “Xin lỗi nha học tỷ, bọn em vừa học quân sự xong, ai cũng rất đói, chỉ mong được ăn bánh bao. Rất xin lỗi, thật sự không thể chia cho tỷ được...”
Quyết định này Mạnh Hoành đưa ra không hề khó khăn. Cậu ta đã sớm nói rồi, cậu ta chỉ nhìn vẻ đẹp, không phải con người. Nhưng mà hiện giờ dù có đẹp đến đâu cũng không so được với bánh bao thịt. Vì thế 5 nam sinh xách theo thức ăn sáng hiên ngang bỏ đi, để lại La Vi Vi ngại ngùng đỏ mặt, vừa tức vừa giận.