Dù có đẹp thì cũng chỉ nhìn vài lần, sao có thể so được với bánh bao ngon bỏ vào miệng.
Lộ Tu Triệt mở sữa đậu nành, mỗi người lấy một bịch, “Tớ thật sự cảm thấy bánh bao ở đây là ăn được nhất. Ôi cuộc sống thật khó khăn!”
Vì thế bánh bao này nhanh chóng trở thành sự trông mong lớn nhất trong ngày, dù cậu có xinh đẹp nhưng chạy đến muốn lấy đi sự trong mong của tớ, tớ có thể cho cậu sao?
Lâm Trầm vốn không muốn lấy, nhưng nhìn thấy cả bọn Lộ Tu Triệt tự nhiên như vậy, mỗi người một phần, nếu cậu ta từ chối lúc này thì thật không hay, hơn nữa lúc nãy cậu ta cũng ăn một cái bánh bao rồi. Lâm Trầm than vãn, mọi người trong ký túc xá đều không để tâm, nhưng trong lòng cậu ta cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì sẽ nợ người khác rất nhiều.
Ăn xong, trong lòng mọi người đều mãn nguyện. Mạnh Hoành nằm xuống nói: “Ôi, lúc sắp đi, tớ thấy biểu cảm của La Vi Vi… hừm, sắp khóc luôn rồi, rất uất ức, rất đau lòng...”
Lộ Tu Triệt nói một câu: “Vậy mai cậu đi xếp hàng mua bánh bao rồi cho chị ấy đi.”
Mạnh Hoành liên tục lắc đầu: “Không thể nào, chị ấy đau lòng không liên quan đến tớ, tớ chỉ đồng cảm với chị ấy, nhưng muốn tớ cho chị ta bánh bao, không được, tớ không làm được, tớ thừa nhận con người tớ vẫn chưa vĩ đại đến mức đó.”
Hầu Chí Tân vỗ vào bụng no căng của mình nói: “Tớ nói các cậu biết, cậu nói cậu không cho là được rồi, đừng nói những câu như hoa khôi đó thật đáng thương, như vậy chứng tỏ cậu không biết xấu hổ.”
Mạnh Hoành đá cậu ta một cái: “Ai nói không biết xấu hổ, bây giờ tớ đang là lớp trưởng của các cậu, dám nói lớp trưởng như vậy sao?”
Hầu Chí Tân né chân cậu ta ra, cười haha nói: “Có bản lĩnh thì cậu để cho toàn lớp thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của mình bây giờ đi?”
Con người Mạnh Hoành tính tình thật sự rất kỳ quái, nhưng cậu ta được thầy chủ nhiệm chọn làm lớp trưởng tạm thời, vì phải thiết lập uy nghiêm trong lớp nên cũng hết cách, chỉ có thể biến mình thành người thật nghiêm khắc. Ở bên ngoài, trước mặt học sinh trong lớp, cậu ta giả vờ rất giống. Người không thân với cậu ta sẽ không thể ngờ được cậu ta là con người quái đản như vậy.
Nhạc Thính Phong nghe bọn họ ồn ào, mặt cũng nở nụ cười. Lần đầu sống trong ký túc xá, tuy cả ngày từ sáng đến tối đều ồn ào, nhưng đây cũng là một kiểu trải nghiệm mới. Ít nhất cậu không chán ghét, có lúc lại cảm thấy thật tốt. Tốt hơn những nơi lòng người xấu xa, đối xử tệ với nhau. Hơn nữa, sống cùng với đám bạn thú vị này ba năm, ắt hẳn sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Nghỉ ngơi nửa tiếng thì giờ huấn luyện buổi chiều lại bắt đầu, cả bọn mấy giây trước còn ồn ào náo nhiệt, khi nghĩ đến buổi huấn luyện tàn nhẫn vô nhân đạo buổi chiều thì ai cũng đau khổ, rốt cuộc thì chừng nào mới kết thúc được đây?
Nhưng thứ mọi người trong mong nhất chính là việc ăn lẩu vào buổi tối mà Lộ Tu Triệt đã nói. Vì mục tiêu cuối cùng này, mọi người đều phải kiên trì.
Cuối cùng thì buổi huấn luyện chiều cũng kết thúc, Lộ Tu Triệt kéo cả đám đi đứng không vững chạy ra ngoài cổng trường lấy đồ vì trường có quy định nghiêm ngặt không cho người bên ngoài vào. Tài xế nhà Lộ Tu Triệt đang đợi ngoài cổng sắt, mang đến cho các cậu hai thùng giấy to, bên trong có nồi cơm điện, nguyên liệu nấu lẩu, muốn gì có đó.
Vừa nhìn thấy Lộ Tu Triệt, vành mắt tài xế đỏ hoe: “Thiếu gia, mới có ba ngày mà cậu đã gầy đi rất nhiều rồi.”