Mạnh Hoành nói: “Mau đến phòng y tế đi, đừng để bị thương đến xương khớp.”
Mọi người đang nói thì từ trong sân tập có người hét lên: “Này, mấy bạn học sinh mới, mau đá bóng trở lại đây, đừng làm lỡ việc đá bóng của chúng tôi...”
Các người đá trúng người khác, không bước qua xin lỗi, không hỏi người ta có bị sao không, còn bắt người ta đá bóng trả lại, các người có bệnh à? Còn nói gì mà làm lỡ việc đá bóng của các người.
Hừm... không thể nhịn.
Lộ Tu Triệt mắng lại: “Mẹ nó...”
Nhạc Thính Phong đứng dậy, nhìn sang sân tập, “Hỏi xem ai vừa đá trái bóng đó? Bảo họ sang đây xin lỗi.”
Tôn Tường Khôn cất cao giọng: “Lúc nãy là ai không có mắt đá trái bóng đó vậy, mau qua đây xin lỗi.”
Mạnh Hoành cũng hét lên: “Qua đây xin lỗi, đá trúng người khác còn hung hăng vậy sao?”
Lâm Trầm im lặng đứng cạnh Nhạc Thính Phong, để đồ đạc trên tay xuống, sau đó từ từ vén tay áo lên, không nói bất kỳ câu gì nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Nhạc Thính Phong nhìn Lộ Tu Triệt, cậu đằng hắng nói: “Người vừa đá bóng ra khỏi sân, đừng có như rùa rút đầu, đá trúng người khác mà không bước ra xin lỗi, học sinh lớp lớn gì chứ, sao lại ngang nhiên ức hiếp người khác như vậy!”
Các cậu hét như thế, người trên sân không đá nữa mà kéo nhau mắng ngược trở lại. Những nữ sinh đang đứng cổ vũ cho các nam thần của mình cũng tập hợp lại. Bọn họ vốn định giúp cho nam thần, kết quả nhìn thấy Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt và Lâm Trầm đứng đó, toàn là thiếu niên đẹp trai, tư thế hiên ngang, vô cùng tuấn tú, thật là rung động lòng người, vì thế những lời mắng chửi đều không nói nữa.
Nam sinh đá bóng là học sinh lớp 11 và 12, có một người dáng vẻ cũng không tệ tên là Lưu Tử Hiên, là người có sức ảnh hưởng nhất của lớp 12, người này nghe nói gia cảnh không tệ, được các nữ sinh yêu thích, có người đó cậu ta là đại thần của toàn trường.
Trái bóng lúc này là cậu ta đá, cậu ta dẫn theo người đi qua, nhìn thấy cả bọn Nhạc Thính Phong, lại nhìn thấy ánh mắt của các bạn nữ, lập tức lửa giận tuôn trào.
Cậu ta mỉm cười nói: “Bóng trên sân của bọn anh không hề có mắt, các cậu lúc đó đi ngang qua, bóng lại đúng lúc bay ra, đó chỉ là ngoài ý muốn, có cần phải... ép người khác như vậy không?”
Ý của cậu ta là: Ai bảo các cậu đi ngang qua, trúng thì mặc kệ.
Lộ Tu Triệt thấy tức cười, đụng trúng người khác lại còn không biết xấu hổ nói các cậu đừng ép người. Cậu cười lạnh: “Nhìn dáng vẻ có lẽ là học trưởng phải không? Lớp mấy rồi, 11 hay 12? Mà cũng không quan trọng, dù sau thì sau này cũng cùng một trường, tôi khuyên học trưởng một câu, sau này chúng tôi đá bóng, tốt nhất anh đừng đi ngang qua, vì lúc đó tôi không bảo đảm bóng sẽ đá ra ngoài bao nhiêu lần đâu.”
Lời của cậu không phải nói đùa, sau này đợi các cậu ra sân đá, đến lúc đó nhìn thấy thứ đó, Lộ Tu Triệt sẽ xem đầu học trưởng đó là cầu môn mà không ngừng đá vào.
Lưu Tử Hiên bị Lộ Tu Triệt chọc tức điên, nghiêng đầu sang nói với người bên cạnh: “Này, học sinh mới năm nay sao ngang ngược như vậy? Bóng của chúng ta, ai chưa từng đụng trúng? Một đám con trai, bị đá trúng thì có sao đâu, chuyện nhỏ xé ra to, còn ra dáng con trai sao, sao giống hệt đám con gái vậy?”
Người đứng cạnh cậu ta liền hùa theo: “Nói đúng lắm, học trưởng không cẩn thận nên đá trúng các cậu thì đã sao?”