Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Chúng tôi cũng không muốn báo cảnh sát, nhưng các người lại không biết xấu hổ, chuyện này muốn chúng tôi âm thầm chịu đựng, muốn để bạn tôi tự lấy tiền của mình đi trị thương, không dễ vậy đâu.”
Mạnh Hoành gật đầu nói: “Đúng, xương khớp bị thương không phải là chuyện nhỏ. Lớp quân sự của chúng tôi sắp kết thúc rồi, chuẩn bị vào học chính thức. Thương tích thế này đến lúc đó lại phải về nhà tĩnh dưỡng, không thể đi học, làm lỡ thời gian lên lớp, sau này nhất định sẽ không theo kịp, mà không theo kịp bài thì sẽ thi tốt nghiệp cấp ba không tốt, không thể lên đại học, đám người khốn khiếp các người hủy cả cuộc đời tươi đẹp của người ta rồi.”
Mạnh Hoành cũng là người rất biết hùa theo, lời nói ra khiến người khác cảm thấy những học sinh lớp lớn kia là những kẻ tội ác tày trời, làm không xong là hủy cả cuộc đời người ta, xong rồi lại thản nhiên như không nói người khác đang giả vờ.
Thật khốn khiếp!
Lâm Trầm lạnh lùng nói: “Đừng phí lời nữa, báo cảnh sát đi.”
Mạnh Hoành gật đầu: “Báo cảnh sát để bọn họ bắt hết đám người cố ý gây thương tích cho người khác, trút giận cho Hầu tử.”
“Đợi đã, bọn anh...” Lưu Tử Hiên cắn răng, đè nén cơn tức giận và sợ hãi xuống, cúi mặt xuống, nói: “Học đệ, chúng ta đều là học sinh cùng trường, không cần phải làm lớn chuyện như vậy, thật sự là lúc nãy thái độ của bọn anh không tốt, bọn anh nhận sai...”
Bóng là Lưu Tử Hiên đá, cậu ta sợ lỡ cậu mập kia bị gãy xương, đối phương thật sự báo cảnh sát thì đến lúc đó cậu ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Lưu Tử Hiên không ngờ mấy học sinh mới này lại khó giải quyết và cứng đầu như vậy, hoàn toàn không sợ bọn người của cậu ta. Lần này xem như đá phải bàn sắt, chỉ có thể nhận sai.
Một nam sinh khác nói: “Đúng rồi đó, chuyện có gì đâu mà phải báo cảnh sát? Mọi người đều học cùng một trường, không phải chỉ cần xin lỗi thôi sao? Bọn anh xin lỗi các cậu, chuyện này xem như là xong, mọi người sau này chưa chắc còn gặp lại, nên nể mặt nhau, các cậu cũng vừa học quân sự xong, chưa ăn cơm phải không? Hay là để bọn anh mời các cậu ăn cơm?”
Nhạc Thính Phong cười lạnh, một lời xin lỗi không thật lòng, lại thêm một câu mời ăn cơm không thật lòng, muốn bỏ qua chuyện này sao? Không có đâu!
Cậu lạnh lùng nói: “Học trưởng nói như chúng tôi đang hùng hổ dọa người vậy, chuyện này có thể trách chúng tôi sao? Hơn nữa các anh hiện giờ vẫn chưa hiểu hay sao, chuyện này không thể chỉ xin lỗi là có thể giải quyết, quan trọng chính là vết thương của bạn tôi, các anh muốn thế nào? Một người đang khỏe mạnh, đi qua sân tập thì bị trọng thương, các người cứ thế mà muốn cho qua, sao có thể?”
Lộ Tu Triệt đứng ra nói: “Đúng vậy, bạn cùng phòng của tôi đang nằm dưới đất đau đớn, các người nói mời một bữa ăn thì xem như xong? Thế thì đơn giản quá rồi, hay là... học trưởng để tôi làm gãy xương anh, sau đó tôi mời anh một bữa cơm, anh thấy sao?” Cả bọn Lưu Tử Hiên đã bỏ cả thể diện để xin lỗi, nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha. Bọn họ bực bội, tức giận nói: “Các cậu đừng có quá đáng! Xin lỗi chúng tôi cũng xin lỗi rồi, các cậu còn muốn gì nữa?”
Lời của cậu ta dường như là chỉ cần xin lỗi thì mọi chuyện xem như xong.
Nhạc Thính Phong bước đến trước một bước: “Thế nào? Anh nói đi, học trưởng thật là biết trốn tránh trách nhiệm, tôi nói rồi, chuyện xin lỗi chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng vết thương này chúng tôi phải quan tâm.”