Bọn Lưu Tử Hiên cơ bản không muốn móc tiền ra, dù sao thì lên cấp ba kinh tế cũng không tốt, tiền sinh hoạt mỗi tuần ở nhà gửi đến đều có hạn, gia đình cũng không phải dạng giàu có, ai chi tiền đây, nhưng đối phương cứ không chịu buông tha. Lưu Tử Hiên tức giận nói: “Nói một hồi, các người chẳng qua cũng chỉ muốn đòi tiền thôi sao?”
Nhạc Thính Phong vén tay áo lên: “Đòi tiền, được thôi, tôi đánh học trưởng bị thương, sau đó tôi đưa tiền cho anh, anh cảm thấy thế nào?”
Lộ Tu Triệt cười haha: “Các anh em, động thủ đi, đánh cho mạnh vào, đánh được ai thì cứ đánh, dù sao nhà tớ cũng có tiền, tớ trả được hết.”
Cả bọn Mạnh Hoành vén tay áo lên: “Học trưởng chỉ cần cho chúng tôi đánh một trận, chuyện này chúng tôi không chỉ không truy cứu mà còn đưa các anh tiền, thế nào?”
Cả bọn Lưu Tử Hiên bị hù dọa nhốn nháo cả lên, trong lòng mắng thầm: Khốn khiếp, mấy đứa nhóc này rốt cuộc đến từ trường nào thế, sao lại ngang ngược như vậy, mấy lời đó mà cũng nói ra được!
Lưu Tử Hiên thấy các cậu không ai giống như đang giả vờ, trên mặt còn viết lên chữ hào hứng, dường như chỉ mong sao được đánh nhau một trận. Vì thế bọn họ vô cùng sợ hãi.
Lưu Tử Hiên cắn răng nói: “Được rồi, hôm nay anh nhận sai, bọn anh đền tiền, các cậu muốn bao nhiêu?”
Cậu ta lấy áo khoác trên tay một nữ sinh, móc ra một trăm tệ, thời buổi khó khăn thế này, một học sinh cấp ba có thể lấy một trăm tệ từ trong túi ra đã là rất dư giả rồi.
Lưu Tử Hiên cố nhịn đau, đưa một trăm tệ qua.
“Trên người anh chỉ có bao nhiêu đây, không có nhiều hơn đâu.”
Lộ Tu Triệt chán ghét nói: “Xương khớp bị thương, chút tiền này còn chưa đủ mua hai lần thuốc dán, học trưởng cũng thật là... không có thành ý rồi.”
Lưu Tử Hiên hận không thể giết chết mấy thằng nhóc trước mặt, cậu ta nhìn những người đá bóng cùng cậu ta. Bọn họ đều là bạn xấu, đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì chẳng có ai chịu đứng ra. Nhưng mà sau cùng cũng vơ vét được ba trăm tệ đưa cho cả bọn Lộ Tu Triệt.