Mạnh Hoành nói với Lâm Trầm: “Lâm Trầm, bọn tớ tin tưởng cậu.”
Lâm Trầm đang chậm rãi uống nước, hôm nay nay cậu ăn rất nhiều. Có lẽ do ở cùng mọi người một thời gian dài nên thời gian đọc sách của cậu ta dường như cũng bắt đầu ít đi.
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ nói: “Cũng muộn rồi, mau dọn dẹp đồ đạc, đánh răng đi ngủ.”
Mọi người đều đã ăn xong, ai cũng không muốn cử động, nhưng Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong đã bắt đầu dọn dẹp, bọn họ sao dám tiếp tục nằm nên ngồi dậy phụ giúp. Mọi người cùng làm, đống bừa bộn trong phòng nhanh chóng được dọn sạch sẽ. Các cậu tự rửa bát đũa của mình, Lâm Trầm trở về còn lau dọn dưới đất, xong xuôi mọi việc các cậu mới lần lượt nằm xuống ngủ.
Hầu Chí Tân nói: “Chúc mọi người ngủ ngon, hôm nay ăn no như vậy, ngày mai học quân sự chắc chắn sẽ tràn đầy sinh lực.”
Tôn Tường Khôn nói: “Ngủ ngon, chúc mọi người ngày mai không dậy muộn.”
Mạnh Hoành ngáp một cái: “Không được rồi, không được rồi, buồn ngủ chết đi được, tớ không chịu nổi nữa, các cậu ngủ ngon. Nếu ngày mai tớ ngủ ngon quá không dậy nổi, phiền các cậu lôi tớ dậy.”
Tôn Tường Khôn nói: “Yên tâm đi, nhất định không buông tha cho cậu đâu.”
Lộ Tu Triệt đang nằm nhưng lại ngủ không được, nhìn thấy Lâm Trầm vẫn còn mở đèn liền nói: “Lâm Trầm, đừng xem nữa, muộn lắm rồi, như vậy rất hại cho mắt.”
Lâm Trầm nói: “Không sao, tớ chưa buồn ngủ.”
“Này, cậu thế này thì không được, mắt cậu đã bị cận rồi, tuy độ cận thấp nhưng cứ tiếp tục thế này thì sẽ ngày càng tăng cao, đến lúc đó không có kính thì sẽ không nhìn rõ chữ nữa.”
Lộ Tu Triệt muốn nhắc nhở Lâm Trầm, nếu đến mức nhất định cần đeo kính, cậu ta không có tiền mua kính, đến lúc đó sẽ không thể đọc sách, càng thêm khổ. Lộ Tu Triệt hi vọng Lâm Trầm có thể ngủ sớm để bảo vệ mắt.
Lâm Trầm do dự một hồi rồi tắt đèn, nằm xuống. Cậu ta nói với Lộ Tu Triệt: “Cảm ơn các cậu, tớ biết rồi, các cậu đang đặc biệt quan tâm tớ.”
Lộ Tu Triệt mỉm cười nói: “Cậu nghĩ hay nhỉ, cậu không phải bạn gái tớ, ai thèm quan tâm cậu đặc biệt.”
Nhạc Thính Phong cong khóe môi, Lộ Tu Triệt thật ra là người có IQ và EQ rất cao, lúc cậu ta chăm sóc Lâm Trầm đều dùng cách rất yểu điệu. Lúc muốn cho Lâm Trầm đồ, đều sẽ phát hết một lượt cho cả phòng, như vậy Lâm Trầm mới không cảm thấy mình đặc biệt. Lộ Tu Triệt bây giờ và thiếu niên hung hăng nghịch ngợm mà Nhạc Thính Phong quen biết lúc đầu thật sự giống như hai người khác nhau. Nhạc Thính Phong hỏi: “Lộ Tu Triệt, cậu bây giờ có còn nhớ dáng vẻ trước kia của mình không?”
Lộ Tu Triệt lập tức nói: “Quên mất rồi, tớ từ chối nhớ lại đoạn lịch sử đen tối đó!”
Lâm Trầm âm thầm nhìn hai cậu, nói: “Hai người các cậu thật tốt!”
Đây là lần đầu tiên sau khi khai giảng, Lâm Trầm bày tỏ thái độ ngưỡng mộ. Cậu thật sự rất ngưỡng mộ tình bạn của Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong.
Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Là tớ cứ bám lấy cậu ta, tớ nói cậu biết, nếu không phải tớ bám lấy chắc, cậu ta đã sớm bỏ chạy xa rồi, tớ đuổi cũng không đuổi kịp. Cậu cũng không cần ngưỡng mộ bọn tớ, ba năm tới chúng ta cùng nhau học tập sinh sống, cậu đừng có không kết bạn với hai bọn tớ.”
“Đương nhiên là không.”
Lâm Trầm rất ngưỡng mộ hai người họ, nhưng cậu cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, cậu nỗ lực như vậy, ngoài việc sợ học hành sa sút sẽ bị thu học phí thì vẫn còn một chuyện khiến cậu ta rất sợ hãi.