“Tớ nghĩ kỹ rồi, lần này về nhà tớ sẽ dọn hết đồ trong nhà bếp vào đây, củi gạo dầu muốn gừng hành tỏi, rau tàu hủ khoai tây, cái gì đem được thì đem đi hết vào đây để chúng ta tự nấu ăn.”
Mạnh Hoành vừa nói xong, mọi người đều đồng loạt gật đầu: “Đúng đúng đúng, về nhà thì có thể mang đồ đến, tớ sẽ nói với mẹ chuẩn bị một ít thức ăn có thể dự trữ, tớ sẽ mang đến đây, chúng ta tự làm.”
Hầu Chí Tân nói: “Lâm Trầm, cuối tuần bọn tớ về nhà mang thức ăn đến, sau này việc nấu ăn đều nhờ cả vào cậu rồi, phiền cậu đừng khách khí, phải nuôi bọn tớ mập một chút, tớ không cần giảm cân nữa.”
“Sẽ cố.” Lâm Trầm đang đọc sách thì trả lời hai từ.
Đồ Lộ Tu Triệt mang đến đều đã ăn hết, không còn gì để chia cho mọi người, nghe thấy bọn họ thảo luận về nhà mang vào những gì, mặt cậu nở nụ cười. Những ngày tháng này thật tốt!
Trời sáng, hôm nay mọi người không dậy muộn nữa mà đến nơi đúng giờ. Nhưng mà hôm nay Nhạc Thính Phong không học cùng bọn họ, khi bọn họ đứng tư thế quân sự thì Nhạc Thính Phong chạy bộ. Cậu đang chạy bù số vòng mà cả bọn Mạnh Hoành hôm qua chưa chạy xong. Cả bọn Hầu Chí Tân trong lòng áy náy, tại sao hôm nay Nhạc Thính Phong không chạy cùng bọn họ. Đợi buổi huấn luyện sáng kết thúc, các cậu hiếu kỳ hỏi giáo quan.
Giáo quan mới nói rõ mọi chuyện cho các cậu nghe: “Các em tưởng hôm qua tôi dễ dàng bỏ qua cho các em vậy sao? Là do Nhạc Thính Phong nói những vòng còn lại sẽ chạy giùm cho các em, tôi thấy tiểu tử đó rất trượng nghĩa nên mới đồng ý.”
Cả bọn Mạnh Hoành vừa nghe xong liền thấy vô cùng chấn động, đồng thời trong lòng cũng rất cảm động. Độ tuổi của các cậu đang ở giai đoạn đầy nhiệt huyết, suy nghĩ cũng rất chính nghĩa, chưa bước vào xã hội nên vẫn còn rất lương thiện. Hành động này của Nhạc Thính Phon khiến cả bọn ai cũng cảm động, càng thêm kính trọng và sùng bái cậu.
Hầu Chí Tân buồn cười nhất, ôm chặt lấy tay Nhạc Thính Phong, “Lão đại, sau này tớ sẽ đi theo cậu, cậu bảo tớ cắn ai tớ sẽ cắn người đó!”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong co lại, đẩy cậu ta ra: “Tránh ra đi, tớ không nuôi chó.”
Mạnh Hoành thành thật nói: “Nhạc lão đại, cảm ơn cậu đã bảo vệ bọn tớ, thật đó, sau này bọn tớ sẽ nghe lời cậu hết.”
Trước kia cậu ta chỉ cảm thấy Nhạc Thính Phong lợi hại, bình thường không ít nói như Lâm Trầm, nhưng mà cũng không nói quá nhiều, chỉ là vô cùng quyết đoán, khi ở cùng sẽ có lúc cảm thấy có khoảng cách. Nhưng hôm nay Mạnh Hoành mới phát hiện, thiếu niên nói năng kiệm lời này lại trượng nghĩa như vậy, âm thầm làm nhiều chuyện cho các cậu như vậy. Nếu không phải các cậu hiếu kỳ đi hỏi giáo quan thì có lẽ vĩnh viễn cũng không biết được chuyện này. Mạnh Hoành đối với Nhạc Thính Phong ngoài kính phục, cảm kích, còn có cả tin tưởng, cậu ta cảm thấy nam sinh vô cùng đẹp trai này là người bạn đáng để cậu ta kết giao cả đời, là người anh em có thể vĩnh viễn tin tưởng được.
Đợi mọi người nói xong hết thì Lâm Trầm mới nói với Nhạc Thính Phong: “Cảm ơn.”
Cậu ta không nói nhiều lời, chỉ có thể bày tỏ sự cảm ơn chân thành nhất đối với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong vốn không định nói cho bọn họ biết, không ngờ giáo quan lại nói ra, cậu nói: “Các cậu đừng để tâm chuyện này, tớ chạy bộ quen rồi, đối với tớ không khó khăn gì cả, chẳng qua tớ chỉ tùy tiện nói một câu với giáo quan mà thôi, nếu không phải học quân sự, sáng sớm tớ tự chạy còn nhiều hơn cả hiện tại.”