Lưu Tử Hiên vội nói: “Mẹ, nó... thằng nhóc này muốn lừa gạt tiền của con, ở trường học nó đã lừa con một lần, lần này lại muốn lừa con tiếp, con chẳng qua là không cẩn thận, giẫm phải cái đồng hồ của nó, nó bắt con bồi thường cho nó mười lăm vạn, nó... quả thực muốn đi cướp ngân hàng rồi!”
“Mười lăm vạn? Ôi trời, thằng nhóc này, có phải trong nhà mày không có ai dạy mày đúng không, lừa đảo là vi pháp pháp luật đó, mày muốn ngồi tù phải không? Để tao xem xem, nhà mày...”
Mẹ Lưu Tử Hiên vốn đã chuẩn bị xong xuôi một loạt những lời châm chọc cười nhạo nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ mà Lộ Tu Triệt đưa ra thì không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa. Bởi vì chiếc đồng hồ kia là chiếc mà đúng lúc nãy cô ta vừa mới nhìn qua ảnh chụp của nó. Nhà bọn họ có mở một công ty nhỏ, năm ngoái có hợp tác cùng tổng giám đốc của một công ty lớn, bọn họ làm cách nào cũng không thể đàm phán được một hạng mục. Cô ta mới nghĩ ra một cách, cô ta nghe ngóng khắp nơi mới biết vị tổng giám đốc kia có sở thích sưu tầm đồng hồ, gần đây ông ta đang muốn tìm cách sưu tầm một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu nhưng vẫn không thể tìm được. Vì thế Lưu mẫu hao tốn không ít tâm tư hỏi thăm khắp nơi, sau khi biết được vị kia muốn được tặng thứ này, cô ta vốn định cắn răng bỏ tiền mua chiếc đồng hồ kia, đến lúc đó nếu có thể đàm phán được hạng mục kia thì bọn họ sẽ thu lời không ít. Đáng tiếc, cô ta móc nối đủ loại quan hệ nhưng cuối cùng cũng không thể mua được chiếc đồng hồ đó, vụ hợp đồng kia cũng cứ thế mà không thành. Nhưng hình dáng chiếc đồng hồ ấy đã in sâu vào lòng Lưu mẫu.
“Cậu... cậu...”
Nhà tên này phải có nhiều tiền lắm mới có thể mua được cho một thằng nhóc vừa mới lên trung học một chiếc đồng hồ giá trị như thế này!
Lưu mẫu lại nhìn kỹ quần áo trên người Lộ Tu Triệt, hiện giờ bọn họ đã cởi bỏ trang phục huấn luyện quân sự để thay quần áo của mình. Lưu mẫu nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, cậu thiếu niên này, thật sự là… có tiền!
Lộ Tu Triệt cười nói: “Cô này, nhìn sắc mặt của cô thì hẳn là cũng biết về chiếc đồng hồ này của tôi rồi. Nếu đã biết nó, vậy phiền cô bồi thường tiền cho tôi, nếu các người không chịu bồi thường, vậy cũng được, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát, đồng thời tìm chuyên gia thẩm định xem chiếc đồng hồ này rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền, đến lúc đó có thể không phải con số mười lăm vạn, mà sẽ yêu cầu các người bồi thường theo giá trị hiện hành.”
“Cậu...” Lưu mẫu bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, không biết phải nói gì cho đúng cả. Mười lăm vạn tuy là con số lớn nhưng nhà bọn họ cắn răng vẫn có thể bồi thường được, còn nếu đợi tới khi chuyên gia tới đây thì lúc đó giá trị chiếc đồng hồ này chắc chắn không thể thấp hơn hai mươi vạn. Nhưng Lưu mẫu lại không cam lòng, nhỡ đâu cái đồng hồ này là giả thì sao? Nó chỉ là đồ giả nhưng nhìn rất giống thật thì sao?
Nội tâm Lưu mẫu đang giãy giụa không thôi, không biết phải lựa chọn thế nào cho phải.
Lưu Tử Hiên thấy biểu hiện của mẹ mình thì trong lòng càng thêm sợ hãi, mẹ cậu ta là người như thế nào, cậu ta đương nhiên biết rất rõ, nếu có người bị mẹ cậu ta chỉnh thì chắc chắc bọn họ sẽ không còn lời nào để nói...
Kết quả, hiện tại mẹ cậu ta lại không nói dù chỉ một tiếng, rõ ràng là... Rõ ràng là mẹ cậu ta cảm thấy chiếc đồng hồ này là hàng thật rồi.
Lưu Tử Hiên sợ hãi gọi một tiếng: “Mẹ...”
Lưu mẫu quay lại, hung hăng trừng mắt lườm cậu ta một cái khiến cậu ta sợ đến mức lui về phía sau hai bước, ánh mắt kia của mẹ cậu giống như đang muốn gào thét chửi rủa cậu ta một trận vậy.
“Cháu à, cháu với Tiểu Hiên nhà cô đều là học sinh của Trường Số 1, chưa biết chừng có thể ngày nào đó còn giúp đỡ cho nhau ấy chứ...”
Lộ Tu Triệt ngắt lời Lưu mẫu: “Cảm ơn, tôi cảm thấy gia cảnh nhà tôi có thể không cần người khác phải giúp đỡ.”