Ý tứ là ông ta là: Dựa vào năng lực nhà cô thì không bao giờ có thể mua nổi chiếc đồng hồ này của nhà chúng tôi đâu, cô u mê không hiểu nên tôi cũng không trách cô làm gì.
Điều này khiến Lưu mẫu cảm giác vô cùng nhục nhã. Bình thường cô ta luôn dương dương tự đắc rằng nhà mình có công ty riêng, lợi nhuân mỗi năm thu về lên tới vài trăm vạn, trước mặt họ hàng hay bạn bè cũng rất có mặt mũi. Cô ta vẫn nghĩ rằng nhà mình rất có tiền, rất giàu có, nhưng hôm nay đụng phải thằng nhóc con chưa ráo máu đầu họ Lộ kia khiến cô ta cảm thấy mình không khác gì một kẻ khố rách áo ôm vậy.
Lộ Tu Triệt hỏi Lưu mẫu: “Như cô đã nói đó, cô định khi nào sẽ bồi thường số tiền này cho tôi.”
Dù cho bản thân cũng thuộc loại nhà có tiền, nhưng Lộ Tu Triệt cũng không bao giờ xem thường những người có điều kiện kém hơn mình. Cậu cùng mọi người trong ký túc xá ở chung rất hòa thuận, tuy rằng cậu không cố tình che dấu chuyện nhà mình có tiền có của, nhưng bản tính vốn thương người nên cậu cũng thường xuyên quan tâm giúp đỡ những người khác. Như đối với Lâm Trầm chẳng hạn, mỗi lần cậu mua cơm hay cho cậu ta đồ ăn vặt, cậu luôn cố gắng không để cho Lâm Trầm cảm thấy bản thân bị người khác thương hại.
Chẳng qua là hai mẹ con nhà họ Lưu này quá đáng ghét, bọn họ ỷ rằng nhà mình có vài đồng tiền liền không cần biết trời cao đất rộng, cho rằng mình là người cao quý nhất ở chốn thủ đô này. Khi mang ra so sánh, Trường Số 1 này lớn như vậy, có biết bao học sinh như vậy, ai biết được có bao nhiêu người có tiền hơn cậu ta, cũng quyền thế hơn cậu ta, được lòng mọi người hơn cậu ta? Cậu ta chính là loại người ỷ vào chuyện túi mình có vài đồng là cho rằng mình có thể ra lệnh cho cả vạn người. Lộ Tu Triệt còn nghe nói tên này còn thường xuyên bắt nạt mấy học sinh có gia cảnh không tốt lắm trong lớp, thậm chí còn bắt mấy học sinh có gia cảnh không tốt ở cùng kí túc xá giặt quần áo cho mình. Nếu cậu ta để người khác làm việc cho mình rồi trả tiền công cho người ta, vậy cũng chả làm sao.
Thế nhưng cậu ta lại bắt người ta làm việc xong lại không thèm trả tiền công, còn suốt ngày bắt nạt, cười nhạo người ta, còn cằn nhằn sao người ta giặt không sạch. Cậu ta chính là loại người mà người ta giặt quần áo cho mình xong còn có thể gân cổ lên nói, tôi cho cậu giặt quần áo đắt tiền của tôi là đã mặt mũi lắm rồi.
Lộ Tu Triệt thật sự rất nghi ngờ không hiểu sao loại người kiểu này lại có thể yên ổn mà lên được tới cấp ba, chẳng lẽ trong lớp cậu ta không có ai lợi hại hơn cậu ta, không ai xử cậu ta sao? Dù sao hôm nay Lộ Tu Triệt cũng đã nhìn thấy cái đức hạnh kia của Lưu Tử Hiên nên mới không nhịn được mà ra tay giáo huấn cậu ta một chút. Cho cậu ta biết, trên đời này không phải chỉ có gia đình cậu ta lợi hại. Để cậu ta về sau ít làm mấy trò mèo này đi, tốt nhất là về sau cậu ta có thể thành thật một chút, đừng có suốt ngày đi bắt nạt người khác. Hôm nay gặp được mẹ của Lưu Tử Hiên, Lộ Tu Triệt mới biết câu “mẹ nào con nấy” là như thế nào, từ lời nói đến hành động đều vô cùng giống nhau, đúng là chân truyền mà.
Lưu mẫu giờ đang không ngừng run rẩy, hiện tại cô ta không thể ngồi yên nổi nữa, cũng không còn ra vẻ vẻ kiêu ngạo khinh người như trước nữa. Cô ta nhìn Lộ Tu Triệt, lại nhìn đám người đang vây quanh xem, khẽ cắn môi. Giờ chỉ cần có thể bớt được chút tiền bồi thường thì mấy chữ thể diện gì gì đó có thể tạm thời dẹp sang một bên cũng không sao.
Lưu mẫu giả vờ đáng thương, nói với Lộ Tu Triệt: “Cậu bé à, cậu... cậu xem, số tiền lớn như vậy, chúng tôi... nhà chúng tôi cũng khó khăn, trong nhà thật sự không có nhiều tiền như vậy, cậu xem xem có thể bớt một chút hay không? Ba mươi vạn, cái giá này thật sự là quá lớn, chúng tôi không bồi thường nổi.”
Lưu Tử Hiên đứng phía sau mẹ mình, mặt mũi đỏ bừng.