Bình thường khi ở trường cậu ta luôn thổi phồng bản thân mình có tiền ra sao, nhà ở khu nhà cao cấp, đi xe xịn, ba mẹ lợi hại như thế nào. Kết quả thì sao, giờ mẹ cậu ta lại nói nhà bọn họ không có tiền.
Lưu Tử Hiên nhìn đám người đứng vây xem xung quanh, trong đó còn có hai học sinh cùng lớp với cậu ta. Bây giờ tuy là cuối tuần nhưng cũng có những học sinh cấp ba có nhà ở rất xa, ví dụ như mấy thị trấn nhỏ quanh thủ đô, gia cảnh bình thường, lộ phí cho một chuyến về nhà cũng bằng phí sinh hoạt trong vài ngày của bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không muốn phí phạm như thế nên sẽ không về nhà đợt này. Đó đều là những người mà trước kia Lưu Tử Hiên từng bắt nạt, chế giễu. Hiện giờ lại bị người mà cậu ta từng cười nhạo nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu ta thế này, Lưu Tử Hiên hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào.
Lộ Tu Triệt cố tình không để lại mặt mũi cho hai mẹ con bọn họ, cười nói: “Con trai cô vẫn luôn miệng nói nhà cậu ta có rất nhiều tiền cơ mà, sao lại không muốn bỏ ra một chút tiền thế này? Bây giờ mà lại đi giả nghèo giả khổ thế này là không tốt đâu.”
Lưu mẫu vội nói: “Tôi... trẻ con nói linh tinh, nhà chúng tôi... làm gì có nhiều tiền như vậy! Nó chẳng qua là hay sĩ diện nói linh tinh thôi, cậu đừng coi là thật.”
Một lần nữa, câu này của Lưu mẫu lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt Lưu Tử Hiên Chính mẹ ruột của cậu ta bảo cậu ta chỉ toàn nói linh tinh. Lưu Tử Hiên có cảm giác tất cả ánh mắt xung quanh đều đang cười nhạo, đều là địch ý với cậu ta, cậu ta bịt kín lỗ tai lại, không dám ngẩng đầu lên.
Lộ Tu Triệt cười ha hả: “Vậy cũng không được đâu, nhà tôi cũng chỉ có chút tiền, nhưng tiền của nhà tôi cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, huống chi lúc trước ba tôi cũng phải tìm rất nhiều người mới có thể ra nước ngoài mua chiếc đồng hồ này về cho tôi, tôi chỉ bắt mấy người bồi thường tiền chứ còn chưa bắt mấy người đi mua đồng hồ về bồi thường cho tôi đâu.”
Quản lí quầy chuyên doanh đứng bên cạnh nhìn chiếc đồng hồ bị phá hỏng đầy tiếc rẻ, ông quay lại nói thêm: “Đúng vậy, chiếc đồng hồ như thế này, dù cô có tiền cũng không mua được đâu.”
Lưu mẫu quả thực rất hối hận, lẽ ra cô ta không nên gọi quản lí quầy chuyên doanh tới, thế này rõ ràng là phá hỏng chuyện của cô ta rồi.
“Lộ... Bạn học Lộ à, cậu xem, Tử Hiên nhà chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, nếu cậu cảm thấy như thế không đủ thành ý thì tôi sẽ bắt nó thành tâm thành ý xin lỗi cậu được không? Nhà chúng tôi cũng chỉ là gia đình bình thường, quả thật không thể bồi thường được nhiều tiền như vậy, cậu... nhà cậu có lẽ cũng không thiếu số tiền này, nhưng mà nhà chúng tôi thì không giống thế, ngần ấy tiền quả thật là bằng với gia sản cả nhà tôi rồi.”
Lưu mẫu rõ ràng đang tìm cách bẫy Lộ Tu Triệt, lời này của cô ta đồng nghĩa với việc nếu Lộ Tu Triệt thật sự bắt nhà bọn họ bồi thường tiền, vậy tương đương là buộc nhà bọn họ táng gia bại sản.
Lộ Tu Triệt cực kỳ chán ghét, bắt nhà Lưu Tử Hiên một lúc bỏ ra ba mươi vạn thì đúng là đã cho bọn họ một vố đau. Nhưng con số này tuyệt đối không đến mức khiến bọn họ táng gia bại sản, cứ nhìn chiếc xe nhà bọn họ đi mà xem, tuy rằng cũng không tính là quý giá, nhưng những trong năm gần đây, một gia đình có thể lái một chiếc xe như vậy thì chắc chắn là có chút của cải. Ba mươi vạn làm sao đã đào hết của cải nhà bọn họ được, chẳng qua là bọn họ không muốn bỏ tiền, không muốn chịu trách nhiệm. Còn muốn dùng một hai câu bẫy người ta, ý định đánh lừa bằng con chữ, tìm cách bẫy Lộ Tu Triệt buông tha cho bọn họ, không cần số tiền này nữa.
Đáng tiếc người mà bọn họ gặp phải lại là Lộ Tu Triệt, cậu ta làm sao có thể buông tha bọn họ dễ dàng như vậy được. Nếu thật sự là người có hoàn cảnh khó khăn thì Lộ Tu Triệt nhất định sẽ không so đo, có khi cậu còn tìm mọi biện pháp có thể để giúp đỡ người ta. Nhưng đối với Lưu gia thì Lộ Tu Triệt chỉ có thể nói một câu, xin lỗi, không bồi thường tiền thì đừng hòng rời đi.
“Cô nói vậy, không phải quá... khiến người khác buồn nôn rồi. Cái gì mà bảo nhà tôi không thiếu chút tiền ấy. Xin lỗi cô, nhà tôi đúng là rất thiếu chút tiền ấy, tiền của nhà tôi là do ba tôi khổ cực kiếm về..”
Lộ Tu Triệt cầm lấy tiền nói: “Tuy tiền ít thật, nhưng chúng tôi cũng không phải loại không có chút sự đồng cảm, dù sao thì các anh cũng khó khăn, không thể đưa nhiều tiền hơn, nên tiền thuốc sau này chúng tôi sẽ tự trả.”
Lời này nói ra, suýt chút chọc cả bọn Lưu Tử Hiên tức điên. Nhưng mà chuyện này xem như cũng đã xong, cả bọn Lộ Tu Triệt chuẩn bị tha cho bọn họ. Lúc sắp đi, Nhạc Thính Phong nói với bọn họ: “Học trường, tôi khuyên các người một câu, lần sau lúc đá bóng nhớ nhìn kỹ một chút.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng đó, học trưởng, lần sau gặp phải chúng tôi thì tốt nhất nên tránh xa một chút, nếu không thì anh không đền nỗi đâu.” Cậu ôm thùng giấy lên: “Các anh em, đi thôi.”
Cả bọn Mạnh Hoành kéo nhau ôm đống đồ vừa mang từ cổng trường vào đây lên, đến cả Hầu Chí Tân cũng không cần ai đỡ dậy, vừa đi vừa than thở: “Ui da, đau quá, đau quá! Các cậu đừng đi nhanh như vậy, tớ cảm thấy xương khớp mình thật sự xảy ra chuyện rồi...”
Điều này khiến cho cả bọn Lưu Tử Hiên tức nảy lửa. Bọn họ vốn cảm thấy cậu mập này giả vờ, không phải bị thương thật, nhưng khi nghe đối phương nói báo cảnh sát thì liền hoảng sợ. Kết quả, sự thật hiện giờ nói cho bọn họ biết, cậu mập kia thật sự đang giả vờ, nhưng mà bọn họ lại... bị một đám học sinh mới chơi rồi!