Trong lớp cô bé có một cậu bé mới chuyển trường tới, cậu ta ngồi sau lưng Thanh Ti, trong lớp cậu ta thường hay lấy bút chọc vào lưng cô bé. Tuy nhiên sau khi cậu ta bị cô giáo Tiểu Vương phạt đã đổi sang chỗ khác. Hiện giờ sau khi bị dạy dỗ một phen, cậu ta đã trở nên thành thật hơn nhiều.
Nhạc Thính Phong cắn môi, thằng nhóc chết tiệt kia không muốn sống nữa hay sao mà dám cắt tóc của Thanh Ti hả? Nếu không phải hiện giờ cậu đã theo học ở Trường Số 1 mà vẫn học ở trường sơ trung gần trường Thanh Ti thì cậu đã sớm đi xử lý tên nhóc đó rồi.
“Được rồi, nếu có chuyện gì thì em cứ nói cho cô giáo Vương biết, không được để bản thân bị thiệt thòi, nhớ chưa?”
“Vâng ạ, em nhớ rồi...”
Nhạc Thính Phong chỉ có thể ở nhà ngây người một buổi tối, 5 giờ chiều ngày mai Lộ Tu Triệt sẽ tới đón cậu để quay về trường học, buổi tối hôm nay trường còn có 2 tiết tự học rất muộn. Trường Số 1 thật sự là hận không thể để học sinh ở trong phòng học 24/24 luôn.
Lần này trước khi Nhạc Thính Phong quay về trường, Tiểu Ái đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ đạc, từ đồ ăn đến quần áo giày dép, đến nỗi cậu không muốn mang đi cũng không được. So với cậu thì Lộ Tu Triệt còn khuân nhiều đồ hơn, bà nội cậu ta dường như hận không thể nhét cả tủ lạnh lẫn phòng bếp cho cậu ta mang đi, chẳng qua là bởi ký túc xá không cho dùng tủ lạnh chứ không thì cậu ta cũng khuân nốt đi rồi.
Nhạc Thính Phong lưu luyến tạm biệt Thanh Ti, trước khi đi cậu còn dặn dò cô bé là không cần đợi tới hai tuần cậu sẽ về. Cho dù có phải trốn học trèo tường đi chăng nữa thì đồng chí Nhạc Thính Phong đây nhất định sẽ về nhà ít nhất một tuần một lần.
Sau khi cậu lên xe rời đi, Nhạc Thính Phong nhìn thấy dù xe đã chạy rất xa rồi nhưng Thanh Ti vẫn một mực đứng ở cửa nhìn theo. Tâm trạng cậu có chút chua xót, cậu thật sự rất ghét cảm giác ly biệt này.
Lộ Tu Triệt hỏi Nhạc Thính Phong: “Cậu nói chuyện với Thanh Ti chưa? Cô bé có khóc không?”
“Nói rồi, nhưng tớ cũng khẳng định sẽ không đợi tới hết hai tuần mới về nhà, cho dù trường học có không đồng ý thì tớ cũng sẽ tìm biện phép để ra ngoài.”
Lộ Tu Triệt vỗ vai cậu: “Người anh em, coi như cậu trâu bò.”
Nhạc Thính Phong thuận miệng hỏi lại: “Thế nhà cậu thì sao?”
Lộ Tu Triệt thở dài: “Nhà tớ á... Thì vẫn thế thôi, lần này đối tượng đi lại của ba tớ nghe nói cũng khá tốt, nhưng tớ chưa gặp, tớ cũng không hỏi ông ấy, cứ để ông ấy tự quyết định thôi. chỉ cần cô ta không giống người đàn bà kia thì tớ cũng sẽ không phản đối. Dù sao sớm muộn gì ba tớ cũng sẽ cưới vợ hai ấy mà.”
Lần này quả thực Lộ Tu Triệt cũng đã mở lòng ra rồi, dù sao thì Lộ Hướng Đông cũng còn trẻ, cũng không thể bắt ông ấy phải chịu cảnh độc thân cả đời được. Sự nghiệp thành đạt, ngoại hình không tệ, gia thế cũng tốt. Còn có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào ba cậu ta ấy chứ. Lộ Tu Triệt hy vọng lần này ba mình có thể mở to mắt ra mà nhìn người cho rõ, đừng đi theo mấy thứ bát nháo kia.
Nhạc Thính Phong không hỏi thêm mà nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, chuyện hôm qua giải quyết thế nào rồi?”
“Đương nhiên là bắt bọn họ bồi thường tiền rồi, chiếc đồng hồ đó của tớ giá trị lắm đó!”
Lộ Tu Triệt cao hứng phấn chấn kể cho Nhạc Thính Phong nghe chuyện ngày hôm qua.
“Tớ nói cậu nghe, tớ đâu có cần ba mươi vạn kia chứ, chẳng qua là tớ muốn cho mẹ con Lưu Tử Hiên biết là đừng có tùy tiện bắt nạt người khác, không cẩn thận là đạp luôn vào tấm sắt ấy chứ.”
Lộ Tu Triệt thấy lần này mình đã giáo huấn Lưu Tử Hiên một trận đã đời. Đừng tưởng rằng ai trên đời này cũng đều dễ bắt nạt như thế.
Nhạc Thính Phong cười cười, “Ừ, vậy là tốt rồi.”