“Tối nay chúng ta sẽ bầu ra ban cán bộ của lớp và sắp xếp lại chỗ ngồi, làm xong hai chuyện này thì sẽ không ảnh hưởng gì đến buổi học chính khóa vào ngày mai của lớp. Trước hết chúng ta sẽ bầu lớp trưởng, mọi người có thể đề cử người mà mình tin tưởng, cũng có thể tự ứng cử, hoặc nếu các em cảm thấy từ trước tới giờ Mạnh Hoành làm lớp trưởng không tồi thì có thể tiếp tục để cậu ấy làm lớp trưởng.”
Mạnh Hoành ở dưới nói thầm với đám Lộ Tu Triệt: “Các anh em, mong các anh em ngàn vạn lần đừng giơ tay đồng ý để tớ tiếp tục làm lớp trưởng nữa, làm cái chức này sẽ khiến tớ phiền chết mất.”
Mạnh Hoành quả thật rất không muốn làm lớp trưởng, đừng tưởng “lớp trưởng” nghe có vẻ oai lắm. Thật ra thì lớp trưởng nếu không phải là giúp thầy giáo chạy việc thì cũng là giúp xử lý mấy việc vặt vãnh trong lớp, ngày nào cũng phiền muốn chết luôn.
Thầy giáo Ngưu nói xong, quả thực có vài người đề cử mấy cái tên, cũng có người tự ứng cử.
“Tất cả mọi người đã ở chung với nhau một thời gian, hẳn đều đã quen thuộc với nhau, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ bỏ phiếu, từng người các em cho rằng ai thích hợp làm lớp trưởng thì hãy bỏ phiếu cho người đó.”
Thầy giáo Ngưu viết lên bảng mấy cái tên rồi để đám học trò lên đánh dấu bỏ phiếu cho người đó. Ý của Mạnh Hoành là muốn mọi người đừng bầu mình, chỉ cần tùy tiện viết cái nào đó cũng được. Nhưng mà... hiển nhiên cậu ta không được như ý nguyện rồi. Bởi vì cả đám Lộ Tu Triệt đều bầu cho Mạnh Hoành. Cuối cùng, sau khi thầy chủ nhiệm thống kê thì Mạnh Hoành vẫn là người có nhiều phiếu nhất.
Kết quả này làm cho thầy chủ nhiệm vô cùng vui vẻ, thầy vẫn rất muốn để Mạnh Hoành tiếp tục làm lớp trưởng, cậu bé này học tập không tệ, năng lực làm việc cũng tốt, hơn nữa còn là một cậu bé tận tâm. Vì thế, chuyện bầu lớp trưởng này cứ thế mà được định rồi, Mạnh Hoành phải tiếp tục làm lớp trưởng.
Mạnh Hoành cảm thấy vô cùng oan ức, cậu không muốn đâu, nhưng nếu cậu đứng trước mặt cả lớp nói rằng cậu không muốn làm lớp trưởng thì trước là đắc tội với thầy chủ nhiệm lớp, thứ hai là đắc tội với người sẽ đảm nhận chức vụ lớp trưởng, người ta nhất định sẽ nghĩ rằng cái chức vụ này là do Mạnh Hoành không cần nên mới cho mình. Thế thì nhất định trong lòng cậu ta sẽ không vui vẻ gì cho cam. Vì thế Mạnh Hoành chỉ có thể cố nén bi thương mà tiếp tục làm này lớp trưởng.
Những thành phần còn lại của ban cán sự lớp, đám Nhạc Thính Phong căn bản không chú ý nữa, dù sao chỉ cần không phải rơi vào đầu mình là được.
Sau khi tuyển xong ban cán sự lớp liền bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi. Trước đây bọn họ cũng từng sắp xếp vài lần, bạn cùng bàn cũng chưa đổi nên trên cơ bản vẫn theo thứ tự ấy, không có biến hóa gì quá lớn.
Chờ chủ nhiệm lớp xong xuôi, Nhạc Thính Phong giơ tay lên hỏi: “Thầy giáo, em có việc muốn hỏi riêng thầy một chút.”
Thầy giáo Ngưu nhìn Nhạc Thính Phong, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vội gật đầu: “Đi nào...”
Ra khỏi lớp, Nhạc Thính Phong liền nói chuyện mình muốn thay đổi thời gian hai tuần nghỉ một lần với thầy chủ nhiệm.
Thầy giáo Ngưu vốn định không đồng ý, nhưng cuối cùng lại bị một câu của Nhạc Thính Phong: “Nếu thầy không đồng ý, vậy em sẽ chuyển trường” làm thầy phải thay đổi
Thầy nói: “Chuyện này thầy không thể tự mình quyết định được, thầy sẽ trao đổi với ban giám hiệu xem thế nào.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đương nhiên là được ạ. Nhưng em hy vọng trường chúng ta có thể đồng ý.”
Thầy giáo Ngưu muốn khuyên cậu: “Thính Phong à, em phải hiểu thế này, toàn bộ thành phố này làm sao có trường trung học có thể so sánh Trường Số 1 của chúng ta chứ, có rất nhiều học sinh chen chúc muốn vào đây học đó.”
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Nhưng đối với em thì điều này cũng không hấp dẫn gì cả, không có Trường Số 1 thì em cũng có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất.”
Thầy giáo Ngưu nháy mắt im miệng, được rồi, ông nói chuyện này với một thiên tài đạt thủ khoa max điểm khi thi trung khảo thế này đúng là vô dụng. Loại thiên tài như cậu bé này thì chỉ cần cậu ta muốn học thì kể cả có vứt vào một trường trung học rác rưởi thế nào thì người ta vẫn có năng lực đỗ Trạng Nguyên đại học.
Thầy giáo Ngưu thở dài, đám học sinh năm nay thật sự là có cá tính mà!