Chủ nhiệm lớp đành đi trấn an dì quản lý ký túc xá, sau đó đi tìm bọn họ tính sổ. Sáu cậu nhóc bị gọi vào văn phòng, xếp thành một hàng ngang, một đám thiếu niên cao thấp béo gầy đủ cả, thoạt nhìn cả đám đều rất có tinh thần, không hề có cảm giác chột dạ vì làm sai chuyện gì cả.
Thầy giáo Ngưu thấy bọn họ liền cảm thấy đau đầu, mấy đứa nhóc này học tập đều rất tốt, nhìn kiểu gì cũng không giống đám nhóc hay gây rối, vậy sao lại... sao lại khiến người khác bớt lo lắng chút nào?
Ông hỏi: “Mấy đứa có biết thầy gọi mấy đứa tới làm gì không?”
Mạnh Hoành gật đầu: “Chắc là vì chuyện chúng em nấu cơm ăn trong ký túc xá rồi ạ.”
Thầy giáo Ngưu thấy cậu ta thừa nhận một cách thản nhiên như vậy, còn bày ra bộ dạng đường đường chính chính liền nhịn không được mà muốn nổi điên, nhưng ông vẫn nhớ đến chuyện mấy đứa nhóc này đều là trụ cột vững chắc cho tương lai của lớp mình, không thể chèn ép chúng nó được.
Thầy giáo Ngưu thở dài nói: “Nếu đã biết như thế thì các em mỗi người về viết một bản kiểm điểm, không được ít hơn một ngàn chữ, sau đó đi xin lỗi dì quản lý ký túc xá. Đây là trường học chứ không phải nhà các em. Thầy biết các em thấy đồ ăn trong căn tin khó nuốt, nhưng trường chúng ta có biết bao học sinh như thế, mọi người đều tới căn tin ăn cơm, người khác có thể ăn sao các em lại không thể ăn?”
Thầy vốn muốn xử lý chuyện này theo hướng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, không cần để ban giám hiệu trường biết, chỉ bắt mấy đứa viết bản kiểm điểm và nói lời xin lỗi là có thể cho qua. Nhưng thầy giáo Ngưu không ngờ tới rằng mình vốn muốn cho qua chuyện này một cách nhẹ nhàng nhưng đám nhóc này lại không đồng ý.
Lộ Tu Triệt nói: “Thầy giáo Ngưu, bản kiểm điểm thì đừng nói một ngàn chữ, dù là ba ngàn chữ chúng em cũng có thể viết, nhưng mà chúng em có một nguyện vọng, hy vọng trường học có thể đồng ý.”
“Chuyện gì? Cứ nói.” Thầy giáo Ngưu thấy chỉ cần bọn họ thành thật xin lỗi thì những chuyện khác, nếu có thể cho qua thì ông sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng mà thầy không thể ngờ được rằng bọn họ lại nói: “Thầy giáo, chúng em hy vọng rằng sau này chúng em có thể tự do nấu cơm trong ký túc xá.”
Thầy giáo Ngưu ngây người một lúc, thậm chí còn có cảm giác không thể tin được vào tai mình, ông hỏi lại: “Em... Em nói gì vậy?”
Lộ Tu Triệt chậm rãi nhắc lại một lần: “Thầy giáo, em nói rằng em hy vọng về sau chúng em có thể tự do nấu cơm trong ký túc xá, đồ ăn trong căn tin em thật sự không nuốt nổi, quá khó ăn.”
Thầy giáo Ngưu chỉ vào bọn họ: “Thầy... Thầy có nghe nhầm không? Em xác định em muốn nấu cơm trong ký túc xá?”
Cả đám cùng nhau gật đầu, đồng thanh nói: “Vâng.”
Thầy giáo Ngưu tức giận vỗ bàn cái rầm: “Vâng cái gì mà vâng, quá liên thiên rồi, các em... các em đang đi học đó, các em là học sinh...”
Lộ Tu Triệt ngắt lời thầy giáo: “Thầy giáo, chúng em đúng là đến trường đi học chứ không phải là đến trường để chịu khổ ạ.”
Thầy giáo Ngưu nói: “Em không được ngắt lời thầy đang nói, để thầy nói xong đã, yêu cầu này của các em quả thực rất quá phận. Trường học của chúng ta đã có 50 năm lịch sử, bao nhiêu năm như vậy, không một học sinh nào được nấu cơm trong ký túc cả, nghĩa vụ của học sinh là học tập chứ không phải suốt ngày tìm cách thỏa mãn nhu cầu ăn uống, chuyện này đối với việc học tập của các em không có lợi ích gì, huống chi, nếu có các em khơi mào, sẽ có những học sinh khác yêu cầu được như vậy thì phải làm sao bây giờ? Các em có biết chuyện này sẽ mang tới nguy hiểm ra sao cho ký túc xá của trường không hả? Yêu cầu này của các em không phải là chuyện của mỗi các em mà còn liên quan đến cả trường học... Các em học sinh của tôi ơi! Các em cũng không phải trẻ con nữa rồi, thời gian ba năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi, cố gắng nhịn một chút đi, không gì có thể không vượt qua được cả, nếu các em thực sự cảm thấy cơm trong căn tin không thể nuốt nổi thì thầy sẽ yêu cầu căn tin đầu tư thêm nhiều nhân lực và vật lực để có thể nấu ăn tốt hơn một chút chứ yêu cầu này của các em không thể thực hiện được đâu.”