Lộ Tu Triệt cười nói: “Nhất định thành công, đại ca đã ra tay thì gạo xay cũng ra cám.”
Nhạc Thính Phong thản nhiên liếc mắt nhìn cả đám rồi nói: “Thành, mà cũng không thành.”
Hai yêu cầu của cậu đối trường học mà nói cũng không phải yêu cầu vô lý, nhưng nếu yêu cầu đó lại do người khác nói thì căn bản không thể được đồng ý. Mà Nhạc Thính Phong học quá xuất sắc, cho nên cậu đương nhiên có tư cách đi đàm phán. Nhưng cho dù là như vậy thì trường học cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, dù sao lần này đã mở ra một cửa thì về sau chỉ sợ không thể được nữa, nhà trường sẽ quản lý càng chặt và khó hơn.
Cho nên Nhạc Thính Phong mới đàm phán với họ gần một giờ.
Mạnh Hoành vội hỏi: “Vậy là thế nào?”
Nhạc Thính Phong lại liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Một tháng sau khi khai giảng sẽ có kỳ thi sát hạch đầu tiên, đến lúc đó nếu chúng ta đều có thể tiếp tục duy trì thành tích không tụt hạng thì họ có thể đáp ứng điều kiện của chúng ta. Vậy nên, các vị, có thể thành công hay không, toàn bộ đều dựa vào nỗ lực của chính chúng ta, cùng nhau cố gắng thôi.”
Nguồn vốn lớn nhất để cậu có thể đàm phán các điều kiện với nhà trường chính là thành tích của cậu, đương nhiên nhà trường đồng ý cho cậu cơ hội cũng là bởi thành tích này. Thành tích thi lên cao trung mặc dù rất quan trọng nhưng cũng không thể quyết định hết thảy mọi chuyện. Trừ khi bọn họ có thể tiếp tục duy trì thành tích, thậm chí còn gia tăng nó, phải dùng chính thành tích thực tế của bọn họ để nói cho nhà trường biết rằng bọn họ có năng lực thì trường học mới có thể thật sự mở cửa sau cho cả đám, hơn nữa, đến lúc đó người khác hỏi vì sao mà bọn họ có đặc quyền như thế thì vẫn có thể trụ vững được. Hơn nữa, lãnh đạo trường còn nói với Nhạc Thính Phong rằng, cho dù thành tích một tháng sau của bọn họ có tốt, nhưng nếu trong các kỳ thì sau này mà chỉ cần một lần giảm sút thì tất cả mọi đặc quyền kia đều sẽ bị hủy bỏ.
Nhạc Thính Phong đồng ý rồi, cậu chưa bao giờ lo lắng về bản thân mình mà chỉ có chút lo lắng cho bọn Hầu Chí Tân. Thành tích cả đám đều không tồi, nhưng cũng không thể kéo người khác lên cao được, bọn họ cần phải cố gắng nữa.
Nhạc Thính Phong nói xong, những người khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức mắt mũi cả đám đều phát sáng, tinh thần phấn chấn, vô cùng nhiệt tình.
Mạnh Hoành xắn tay áo nói: “Yêu cầu này của nhà trường tớ thấy vẫn tốt cả, như vậy chúng ta có thể được quyền lợi này mãi, chỉ cần cố gắng thôi mà, tớ thấy không thành vấn đề. Để có thể ngày nào cũng được ăn cơm do Lâm Trầm nấu, tớ có liều mạng cũng sẽ cố gắng.”
Hầu Chí Tân vỗ vỗ bộ ngực to: “Tớ cũng vậy, tớ sẽ vì ba bữa cơm ngon một ngày mà liều mạng.”
Tôn Tường Khôn thở dài một tiếng: “Bỗng nhiên tớ có cảm giác tràn trề chờ đợi vào tương lai thế nhỉ, thật sự phải cảm kích trường học đã đưa ra khích lệ thế này, tớ triển.”
Lộ Tu Triệt cười cười: “Tốt thôi, không thành vấn đề.”
Vì thế bọn họ cùng nhau nhìn về phía Lâm Trầm, cậu không nói gì, chỉ yên lặng cầm bút, bắt đầu làm bài. Ở ký túc xá của bọn họ, người cần lo lắng nhất không phải là bọn họ, không phải Nhạc Thính Phong, mà là Lâm Trầm. Hiển nhiên, mọi người đều biết rằng công việc khó khăn nhất là thuộc về Lâm Trầm, cậu ấy phải rất rất cố gắng để có thể vượt qua Nhạc Thính Phong vào cuộc thi tháng tới. Một tháng này, bọn họ vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà ăn cơm ở căn tin, nhưng nhà trường cũng nói, ngẫu nhiên nấu cơm một lần cũng được, nhưng không được kinh động đến dì quản lý ký túc xá.
Có điều này làm động lực, sau hôm đó, toàn bộ đám thiếu niên trong phòng ký túc xá của Nhạc Thính Phong đều bắt đầu cố gắng học tập không ngừng. Chỉ cần có thời gian, trừ lúc ăn cơm, khi ngủ và khi vào WC, toàn bộ thời gian đều dùng để học tập. Buổi sáng, bọn họ còn đi theo Nhạc Thính Phong tới sân thể dục chạy bộ.