Có một học trò đứng lên, cậu ta học tập cũng không tệ, thành tích không tốt như Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm nhưng cũng xếp hạng ba ở lớp, lần này thi xếp thứ 7 toàn khối.
“Thưa thầy, em có thắc mắc”
Thầy giáo Ngưu gật đầu: “Bạn học Lý Uy, em nói đi.”
“Thầy giáo, chuyện em muốn hỏi chính là, tất cả mọi người đều nói rằng chỉ cần nhóm Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm có thể giữ vững thành tích không đổi, hoặc là có thể tốt hơn nữa thì sẽ cho phép bọn họ tự nấu cơm ở ký túc xá, điều này có phải là sự thật không?”
Thầy giáo Ngưu co rút khóe miệng: “Chuyện này...”
Ông không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề xấu hổ thế này. Hôm nay ông đang vô cùng vui vẻ, vui vẻ tới mức quên luôn chuyện này. Đám nhóc Nhạc Thính Phong thi tốt như vậy, trường học đương nhiên là sẽ đáp ứng điều kiện của bọn chúng, nhưng mà... Khi ở trên lớp thế này, làm sao ông có thể nói cho đám học trò của mình đây?
Thầy giáo Ngưu đành nói rõ ràng: “Chuyện này... Đúng là sự thật rồi.”
“Điều này có nghĩa là, không cần biết là ai, chỉ cần có thể đứng đầu… là có thể tự nấu cơm phải không ạ?”
“Cái này... thầy cần phải hỏi lại lãnh đạo nhà trường đã.”
Bọn Mạnh Hoành bĩu môi đầy khinh thường, mặc dù đứng thứ 7 kì thi cũng là kết quả không tồi, nhưng mang ra so sánh với Nhạc thần của bọn họ thì không phải là… kém nhiều lắm hay sao? Hiện tại thật sự còn chưa có người nào có khả năng phân cao thấp với Nhạc thần của bọn họ đâu mà.
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy, chỉ cần cậu có thể đứng thứ nhất trong kỳ thi là có thể tự nấu cơm, ban giám hiệu nhà trường đã nói như vậy đó.”
Lý Uy ngồi xuống: “Được, vậy tôi đây không có vấn đề gì nữa.”
Ý tứ của cậu ta rõ ràng là muốn tranh vị trí thứ nhất với Nhạc Thính Phong nhưng lại bày ra bộ dạng ta đây tin chắc mình sẽ làm được.
Thầy giáo Ngưu ngượng ngùng cười, năm nay là cái năm gì vậy hả trời, học sinh cũng khó quản đến thế!
Chuông tan học cũng reo vang, thầy giáo Ngưu vội nói “Tan học” rồi rời đi.
Lý Uy đi đến trước mặt Nhạc Thính Phong, nói: “Nhạc Thính Phong, cậu cứ chờ đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vượt qua cậu để trở thành người đứng đầu.”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu: “Hờ!”
Lý Uy... Hờ? Không có lời gì khác sao?
Thế này... Thật xấu hổ quá đi!
Để vãn hồi sự xấu hổ của mình, Lý Uy vội nói: “Cái kia... tôi hy vọng cậu cũng sẽ cố gắng, tôi không muốn tỷ thí với một đối thủ không dốc toàn lực ra.”
“Vậy trước hết cậu hãy xử lý hết mấy người đứng phía trước, số 23456 ấy.”
“Hừ, tôi đương nhiên sẽ xử lý hết từng người bọn họ.”
Người đang một mực ngồi tập trung làm bài ở bàn đầu là Lâm Trầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Uy, không nói gì, nhưng ánh mắt... lại khiến đối phương cảm thấy đáng sợ.
Mạnh Hoành không nhịn được mà cười: “Phải xử lý Lâm Trầm thì... cùng với việc xử lý vị trí thứ nhất có gì khác nhau đâu?”
Lâm Trầm buồn bã nói: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu.”
Nói xong, cậu lại cúi đầu làm bài. Muốn xử lý cậu sao, vậy thì phải xem cậu có đồng ý hay không đã chứ.
Khóe miệng Lý Uy co rút một chút. Cậu ta vốn rất tin tưởng vào bản thân mình, tương lai còn tới ba năm cơ mà, thời gian dài như vậy, ai nói không thể cơ chứ?
Hầu Chí Tân chờ Lý Uy đi rồi lắc đầu: “Tính tình tên nhóc này hơi bị hấp tấp nóng nảy nhé.”
Mạnh Hoành thở dài nói: “Có lẽ là đang mơ mộng ấy mà, người khác cũng đang mơ có quyền lợi như chúng ta ấy chứ.”
Tôn Tường Khôn hỏi một câu: “Chẳng lẽ các cậu không ai nghĩ xem, đêm nay về chúng ta sẽ ăn gì sao?”
Mạnh Hoành vỗ bàn: “Ăn lẩu đi, tất nhiên là phải làm nồi lẩu rồi, phải tưng bừng chúc mừng. Tan học tớ sẽ đi mua nước ngọt, đêm nay phải vui vẻ một phen...”