Đám học trò xung quanh nghe được thì nguyên một đám vừa hâm mộ vừa ghen tị lại vừa hận, ngẫm lại thì cả đám đều ngán ngẩm tự trách, sao mình lại không được phân vào phòng 511 nhỉ?
Có thể đường đường chính chính nấu cơm, không phải đợi đến nửa đêm nữa. Lúc tan học, bọn họ liền về sớm, tự phân công nhau. Mạnh Hoành thậm chí còn chạy đến căn tin, tìm một chú mình quen biết để muốn xin ít nguyên liệu nấu lẩu. Cả đêm đó, bọn họ không thèm đóng cửa, cả phòng thông gió, hương thơm đồ ăn trong phòng tràn ra ngoài, khiến từng đứa học trò lỡ đi ngang qua đều thèm thuồng đến chảy nước miếng, oán niệm với phòng 511 càng lúc càng sâu. Nhưng có oán cũng không có cách nào, ai bảo bọn họ không bằng người ta chứ, đây là nguyên một phòng toàn học bá đó.
Buổi tối, trước khi ngủ, Mạnh Hoành vui vẻ nằm trên giường nói: “Quá sung sướng, cảm giác không cần phải ăn lén ăn lút ăn thật sự là quá sung sướng. Tớ quyết định, về sau vì để có thể mỗi ngày đều được ăn uống ngon lành như vậy, nhất định tớ phải cố gắng học tập, quyết không thể trở thành vật cản trở cho ký túc xá của chúng ta!”
Hầu Chí Tân vươn tay: “Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy, quyết không thể trở thành cản trở, vì sự nghiệp ăn ngon, tớ sẽ chăm chỉ phấn đấu, cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước...”
Vì thế, sự nghiệp được ăn ngon đã trở thành động lực cho toàn thể thành viên phòng 511. Chỉ cần được ăn ngon thì mấy chuyện học tập và vân vân mây mây gì đó, hết thảy đều không là vấn đề!
Sau ngày hôm đó, học sinh trong lớp liền phát hiện toàn thể nam sinh trong phòng ký túc xá 511, trừ đại thần Nhạc Thính Phong vẫn còn bình thường ra thì toàn bộ những người khác đều như đã phát điên luôn, dường như đã đem tất cả thời gian đều đặt vào chuyện học tập.
Bình thường vốn chỉ có một Lâm Trầm, hiện tại là thành Lâm Trầm X5!
Mấy học trò còn lại trong lớp căm giận nói: cả đám đều đã học tập tốt, chỉ số thông minh cao mà vẫn cố tình cố gắng như vậy, sao lại không cho người khác một con đường sống thế hở?
Có một bộ phận lớn học sinh cũng không thích, không phải chỉ là cố gắng thôi sao? Chúng tôi cũng có thể cố gắng, tất cả mọi người đều muốn khiến mấy tên trong phòng ký túc xá kia tụt vài hạng, không xử được hai vị học bá cực mạnh kia thì thôi, nhưng không lẽ lại không thể liều mạng với bốn người còn lại hay sao?
Nhưng sau đó khi trải qua thêm vài cuộc thi nữa thì sự thật đã chứng minh, bốn người còn lại kia cũng không phải người dễ chọc. Thành tích ở mỗi kỳ thi đều là những bước đi tăng hạng vững chãi, không ai thụt lùi chút nào. Cho nên, chuyện ký túc xá bọn họ được nấu cơm cũng đã liên tục kéo dài.
Học tập tốt vốn đã khiến người ta yêu thích rồi, học tập tốt mà còn càng lớn càng đẹp trai thì lại càng hấp dẫn con gái. Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt và Lâm Trầm là những người nhận được nhiều thư tình nhất, chỗ thư tình mà ba người bọn họ nhận được cũng phải tính bằng cân rồi đó!
Nhưng lạ là cả đám bọn họ lại luôn thờ ơ.
Trên cửa ký túc xá của bọn họ có viết một tờ giấy ghi: dọn sạch hết thảy tất cả những chướng ngại vật ảnh hưởng đến việc học, kể cả sắc đẹp!
Yêu đương có lợi ích gì chứ, còn chẳng bằng mỗi ngày được ăn cơm do Lâm Trầm nấu. Lâm Trầm chỉ cần rán một cái bánh rán thôi, đối với Mạnh Hoành mà nói là đã có thể địch nổi hết thảy mọi thứ trên đời. Đừng ai có tâm tư muốn ảnh hưởng tới quyết tâm cố gắng học tập của bọn họ.
Sau một thời gian, phòng ký túc xá 511 của bọn họ xem như ở đã nổi danh toàn trường, chỉ cần nhắc đến 511 là toàn bộ giáo viên, học sinh đều biết rằng đây là một phòng ký túc gồm 6 người mà nguyên một đám đều là những học bá siêu cấp.
Hai năm đã nhanh chóng trôi qua, 6 người trong phòng 511 đã thuận lợi bước vào năm thứ ba. Trong hai năm này, không ai có thể lung lay được vị trí thứ nhất và thứ hai của Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm. Mà Lâm Trầm cũng chưa từng một lần thành công vượt lên vị trí thứ nhất.
Bốn người còn lại cũng đã từ tốp giữa nhóm thượng đẳng mà vượt lên, tuy rằng không siêu việt được như hai đại lão biến thái kia, nhưng người khác cũng đừng hòng vượt qua bọn họ.