Nếu đám nữ sinh trong trường nhìn thấy nụ cười này của Nhạc Thính Phong thì chắc chắn sẽ nổi điên hết loạt. Băng sơn giáo thảo vậy mà lại có thể mỉm cười dịu dàng đến vậy, đây là muốn mê hoặc hết sạch con gái trên thế gian này đúng không.
***
Chiều hôm sau, Nhạc Thính Phong trở về trường học. Như thường lệ, Lộ Tu Triệt lại tới đón cậu. Thanh Ti tiễn cậu lên xe, trước khi cậu đi còn ôm cậu một cái. Xe từ từ rời đi, Lộ Tu Triệt vẫn còn ngoái ra đằng sau để vẫy Thanh Ti, liền bị Nhạc Thính Phong đập một nhát vào vai: “Nhìn cái gì đấy?”
Một đập này của Nhạc Thính Phong dùng lực khá mạnh khiến bả vai Lộ Tu Triệt đau nhức. Cậu liền dùng vẻ mặt bát quái thò tới trước mặt Nhạc Thính Phong: “Này này, tớ đột nhiên phát hiện ra rằng Thanh Ti hình như đã lớn hơn rất nhiều, hehe... Lại còn càng lớn càng xinh nha...”
Nhạc Thính Phong trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Để ý chuyện linh tinh gì thế hả, đó cũng không phải em gái cậu đâu.”
Lộ Tu Triệt vỗ vai cậu hỏi: “Này, cậu có cảm giác nhà có con gái lớn không thế?”
Nhạc Thính Phong không nói gì, tâm tình hiển nhiên cũng không tốt cho lắm. Đương nhiên cậu không hề có cảm giác nhà có con gái lớn, cậu chỉ thấy sao Thanh Ti lớn lên nhanh thế, càng lớn càng khiến nhiều người nhớ thương.
Lộ Tu Triệt vuốt cằm nói: “Cô bé này mà vào Trường Số 1 thì… chậc chậc, cậu nghĩ xem... Đám nam sinh trong trường còn không hưng phấn đến gào khóc à?”
Mới dứt lời đã ăn ngay một đòn của Nhạc Thính Phong: “Ớ ớ ớ, sao cậu lại đá tớ, tớ có nói gì sai đâu?”
Nhạc Thính Phong uy hiếp: “Cậu lại cười đê tiện như thế nữa đi.”
Lộ Tu Triệt mất hứng, quay sang đứng đắn nói: “Này này, ai... ai cười đê tiện chứ? Cậu phải nói cho rõ ràng nha, tớ đây rõ ràng là đang cười rất vui mừng đó nhé?”
Nhạc Thính Phong cười ha hả, vui mừng cái rắm, Thanh Ti có quan hệ với cậu ta sao, đến phiên cậu ta vui mừng chắc?
Lộ Tu Triệt day day ống đồng bị Nhạc Thính Phong đá, quay sang ôm vai cậu: “Tớ bảo này, lão Nhạc à, tớ mới cười như vậy thôi mà cậu đã không chịu nổi rồi, cậu thử nghĩ xem, sau này tới lúc Thanh Ti lên trung học, rồi vào đại học, ôi trời ơi... Không phải nam sinh nào cũng sẽ cười như tớ sao.”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng trở nên khó coi. Đám nam sinh hiện giờ, buổi tối thích nhất là thảo luận bàn tán xem nữ sinh nào đẹp, ngực cô nào to, thậm chí còn có một chút... cả những lời hơi hạ lưu nữa kìa. Nhạc Thính Phong tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó, Thanh Ti sẽ trở thành chủ đề trong miệng đám nam sinh kia thì trở nên vô cùng muốn đánh người.
Lộ Tu Triệt thấy sắc mặt của Nhạc Thính Phong càng lúc càng đen thì vội vàng an ủi: “Bình tĩnh bình tĩnh, đây là con đường mà ai cũng phải trải qua, không có cách nào đâu mà.”
Nhưng lời này của cậu đã không còn tác dụng nữa.
“Cậu cũng đừng tức giận nữa mà, bọn họ có suy nghĩ nhưng không dám làm đâu. Những đến lúc Thanh Ti lớn hơn nữa, dù không có gan làm thì cũng sẽ bị cô bé khiến cho có gan làm luôn...”
Nói xong, Lộ Tu Triệt ngậm miệng, thật muốn tự vả vào miệng mình một cái mà. Ai bảo mày lắm mồm, ngậm miệng lại ngay! Vốn là đang an ủi lại thành ra phản ứng ngược, càng nói càng ngu mà.
Cậu vội hắng giọng nói: “Thính Phong à, tớ... tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cái này... biết đâu sau này khi Thanh Ti lớn lên sẽ không nhất định xảy ra cảnh hung tàn ấy đâu...”
Nhạc Thính Phong véo eo cậu ta: “Cậu có tin là trước cả khi Thanh Ti lớn lên, tớ sẽ cho cậu nếm mùi hung tàn không.”
Lần này thật sự Lộ Tu Triệt muốn tự vả vào miệng mình một cái rồi, sao cứ phát ngôn như không có óc thế này.