Diệp Kiến Công thở dài một tiếng:
“Như Sương, nếu như tôi tiếp tục ra tay, cô có biết điều gì sẽ đợi nhà chúng tôi không? Đó không phải là một người đàn ông bình thường, hậu phương của anh ta đáng sợ hơn chúng ta nhiều, chúng ta không đấu lại được với anh ta.”
“Đợi anh ta chết rồi, thì cái hậu phương gì cũng vô ích thôi, Diệp Kiến Công, tôi thấy ông càng già càng vô tích sự. Trên đời này không có ai lợi hại cả, chỉ có ông không có bản lĩnh mà thôi. Hôm nay ông gọi cho tôi, rốt cục chỉ là để nói ông muốn dừng lại, ông không định động đến Nhiếp Thu Sính nữa, nhưng ông không thấy đã quá muộn rồi sao? Từ 20 năm trước ông đã nên biết rằng, trên đời này có cô ta thì không có chúng ta, cô ta không chết, thì người phải chết sẽ là chúng ta, lẽ nào ông muốn ngồi chờ chết?”
Diệp Kiến Công vịn vào tường, cố gắng không để mình ngã xuống, lão thều thào: “Tất nhiên tôi không muốn chờ chết, nhưng cô chưa gặp thằng đó đâu, nó thật sự là một con ác quỷ cô có biết không”
“Chỉ có đồ vô tích sự mới lấy cớ như vậy, nếu như ông không đi giết Nhiếp Thu Sính và cái thằng đó, thì tôi sẽ trừng trị họ Diệp nhà ông trước. Tôi có thể nâng nhà ông lên, thì cũng có thể kéo nhà ông trở lại vạch xuất phát”
Lời nói của Hạ Như Sương khiến Diệp Kiến Công sững sờ, bao nhiêu năm nay, lão cứ tưởng rằng giữa lão và ả là mối quan hệ gắn bó hơn ai hết, không phải vợ chồng mà hơn cả Vợ chồng, không phải tình nhân mà hơn cả tình nhân. Lão không ngờ rằng, có một ngày Hạ Như Sương lại nói với lão những lời này. A đang đe dọa Lão!
“Như Sương! Cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
Hạ Như Sương lạnh lùng đáp: “Đều do sự ngu ngốc của ông ép tôi phải làm thế, nếu ông xử lýlý con tiện nhân đó ngay từ đầu, thì bây giờ làm gì có nhiều phiền phức như vậy. Diệp Kiến Công, tôi cho ông thêm 3 ngày nữa, ông đi tìm Nhiếp Thu Sính với con nó, cả cái thằng đàn ông kia nữa, giết hết cho tôi.”
Nét mặt Diệp Kiến Công dần dần giãn ra, lão nói: “Tôi không làm được, tôi đã làm mọi cách có thể rồi, tôi không giết được bọn chúng. Cô cũng nên biết rằng, chúng ta là người cùng thuyền, tôi mà ngã xuống nước, thì cô cũng bị kéo theo.”
כל
“Ông... ông...
Hạ Như Sương tức giận đến mức cơ mặt co giật đùng đùng, ả liên tục hít thở sâu, nói: “Vừa rồi tôi nói năng không phải, nói quá lời, nhưng... ông nghĩ mà xem, nếu một ngày nào đó Nhiếp Thu Sính đổi đời, thì điều gì sẽ đợi chúng ta đây? Ông đành lòng chôn sống tiền đồ trước mắt nhà họ Diệp sao? Cô ta nhất định phải chết. Nếu ông không tìm được cách nào khác, thì để tôi nghĩ xem, ông chỉ cần làm theo sự sắp xếp của tôi là được. Kiến Công. tôi sẽ không bao giờ hại ông, ông biết mà”
Diệp Kiến Công chần chừ một lúc, rồi nói: “Được... tôi đồng ý với cô.”
Du Dực ngủ một mạch đến khi ăn trưa, mới bị Thanh Ti gọi dậy.
“Ba ơi dậy ăn cơm, mẹ bảo ba ăn xong rồi ngủ m כל
tiếp.
Du Dực mở mắt ra, vuốt hai bím tóc nhỏ xinh của Thanh Ti: “Mẹ con đang nuôi heo chắc?”
Có điều, dù là nuôi heo, anh cũng thích. Anh bế Thanh Ti lên, xỏ dép đi ra ngoài.
Nhiếp Thu Sính bưng bát mì đi lại, cổ áo mùa hè mở hơi to một chút, Du Dực vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc dây chuyền mảnh màu bạc trên làn da trắng ngần lắc lư nhè nhẹ theo từng động tác của cô. Không biết là chiếc dây chuyền lắc lư làm hoa mắt, hay chiếc cổ trắng trẻo kia làm cho đôi mắt say mê. Du Dực cảm thấy cổ hơi khát, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Thanh Tị dựa vào vai anh, đã sớm nhìn rõ hành động của anh, cô bé cười tít mắt.