Lộ Tu Triệt cầu xin tha thứ: “Khụ khụ khụ, tớ sai rồi, xin lỗi xin lỗi, xin cậu ngàn vạn lần đừng chấp tớ mà... Đại ca, đại ca... Xin đại ca tha mạng... Đại ca đừng lo lắng, em chỉ nói linh tinh ấy mà, tất cả mọi người đều là học sinh, đương nhiên sẽ coi việc học tập là chuyện quan trọng nhất...”
Nhưng không phải ai cũng coi học hành là chuyện quan trọng nhất. Trong trường, bọn họ gặp rất nhiều đám học trò không thích học hành là mấy. Mấy tình huống mà Lộ Tu Triệt nói chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng điều đáng lo là hiện giờ cậu lại không có biện pháp nào cả. Đợi đến lúc Thanh Ti lên sơ trung thì cậu cũng lên đại học rồi.
Tuần trước, Hạ An Lan đã gọi điện thoại cho cậu, hỏi xem liệu cậu có nghĩ đến muốn ra nước ngoài du học không. Lúc ấy Nhạc Thính Phong đã không hề nghĩ ngợi gì mà cự tuyệt, đương nhiên là không được rồi, nếu ra nước ngoài, một năm cùng lắm là có thể trở về một lần, đến lúc đó, làm sao cậu có thể chăm sóc cho Thanh Ti được chứ? Cậu nhất định sẽ học đại học ở thành phố này luôn, chỉ có cách này mới có thể bảo vệ Thanh Ti cho tốt được.
Không bao lâu sau đã tới gần trường học, bọn họ phải đi qua một con ngõ nhỏ. Sau đó bọn họ thấy một nam sinh cùng lớp mình đang ôm ấp một cô bé lớp bên, ờ thì… đang hôn nhẹ.
Lộ Tu Triệt vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Mau nhìn mau nhìn, ông trời của con ơi... Đây là trên đường chính đó, hiện giờ đám học trò đã lớn mật đến mức này sao? Bọn họ không sợ bị giáo viên đi ngang qua nhìn thấy ư?”
Nhạc Thính Phong cau mày nhăn mặt.
Lộ Tu Triệt cảm khái nói: “Chẹp chẹp, cậu nhìn kìa, tay của thằng nhóc kia còn đang thò vào trong áo cô bé kia kìa, ôi trời ơi...”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng lúc càng kém.
Lộ Tu Triệt lắc đầu nói: “Loại chuyện kiểu này, nói đến nói đi, người bị thiệt đều là con gái thôi, bọn họ còn nhỏ thì làm sao biết chuyện gì? Haizzz... Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì con trai có thể phủi đít đi luôn, đến lúc đó, cô bé kia sẽ bị hủy rồi. Mấy cô bé con đó, căn bản đều đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi, không hề lo lắng cho bản thân mình!”
Hiện giờ cách nói chuyện của Lộ Tu Triệt có cảm giác như một người trưởng thành đang nhìn đám trẻ con làm trò vậy. Nhưng những gì mà cậu ta nói quả thật đều đúng, khi vào tai Nhạc Thính Phong thì lại càng cảm thấy đau đầu. Trong tương lai, nhỡ đâu Thanh Ti nhà cậu cũng sẽ bị tình yêu làm mờ mắt như mấy cô bé kia rồi đi thích một tên xấu xa nào đó thì phải làm sao bây giờ? Ôm tâm trạng nặng nề, Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng về tới trường học.
Cuộc sống ngày qua ngày trong trường hiện giờ thật buồn tẻ, sang năm bọn họ sẽ thi vào trường đại học, đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian mà lãng phí như vậy.
Hôm nay lại có một em gái đến tìm Nhạc Thính Phong để thổ lộ, nhưng mọi người chung quanh thấy chuyện này cũng không có ý kiến gì, mấy chuyện kiểu này dường như ngày nào cũng xảy ra.
Nữ sinh đỏ mặt, đưa ra bức thư tình mình viết, xấu hổ nói: “Nhạc Thính Phong, em thích anh...”
Trước kia Nhạc Thính Phong đều luôn trực tiếp cự tuyệt con gái nhà người ta, nhưng hôm nay cậu lại hỏi: “Sao cô lại thích tôi?”
Nữ sinh ngây ra một lúc rồi vội vàng đến mức nói cũng không thành lời: “Em... thích... sự mạnh mẽ của anh... Thích anh đẹp trai, còn học giỏi...”
“Sau đó thì sao?”
“Thích tính tình của anh, lạnh lùng nhưng cũng rất hấp dẫn người khác.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong run rẩy một chút, thế này mà cũng thích? Cậu thật sự muốn hỏi đối phương một câu, này em, em có não không thế hả? Thích một người mà cũng có thể tuỳ tiện như thế sao?