Nhạc Thính Phong cảm thấy trừ cái mặt trông cũng được, học hành cũng không tệ, thì cậu không thấy bản thân mình có ưu điểm gì nữa cả. Nhiệt tình thân thiện ư? Xin lỗi, cậu rất lãnh đạm, cũng rất vô tình. Đoàn kết với bạn bè ư? Xin lỗi, cùng lắm là cậu chỉ đoàn kết với mấy người trong ký túc xá của mình thôi. Sẵn sàng giúp đỡ người khác ư? Xin lỗi, ngoại trừ những người mà cậu để ý thì cậu sẽ ra tay hỗ trợ, còn những người khác thì phải xem tâm trạng đã. Một người chỉ có hai ưu điểm như cậu lại được nhiều cô bé thích như thế là sao. Có lẽ thật ra mấy cô bé đó chỉ nhìn mặt cậu mà thôi, ngoại trừ mặt mũi thì cả đám cũng không nhìn thấy bất cứ gì khác?
Cậu liếc mắt nhìn cô bé đang nhìn cậu với ánh mắt tỏa sáng, toàn thân đều lấp lánh màu hường thì đau đầu không thôi. Nếu Thanh Ti cũng biến thành thế này, cũng sẽ cười đến mức hạnh phúc như thế này với một thằng nhóc khác cùng trường, Nhạc Thính Phong chỉ nghĩ thôi cũng muốn phát điên luôn. Không được, cậu tuyệt đối không thể để một ngày nào đó Thanh Ti cũng bị biến thành như vậy!
Nhạc Thính Phong nói với cô bé kia: “Về nhà ăn thêm hạch đào cho bổ não đi, thích một người con trai ngoại trừ học giỏi với đẹp trai ra thì không còn gì nữa chứng tỏ mắt và cả đầu óc của cô đều có vấn đề, về nhà cũng nên đi kiểm tra cẩn thân một chút.”
Nữ sinh kia sững sờ một lát mới có thể phản ứng lại được. Sau khi cô bé này rời đi vẫn nghĩ ngợi không thôi, thế này là anh ấy khen cô bé sao, chắc là... đang khen cô bé rồi!
Sau khi cô bé kia rời đi, trong đầu Nhạc Thính Phong vẫn đang nghĩ ngợi không thôi, tương lai nếu Thanh Ti thực sự trở thành như vậy thì đời này của cậu đừng mong hạnh phúc nữa. Cứ thế, tâm tình cậu vẫn không ngừng bị giằng co. Có đôi khi lên lớp, cậu lại nghĩ xem giờ Thanh Ti đang làm gì, có phải cũng đang đi học không, hay khi tan học, có đang chơi đùa với các bạn khác không, hay là đang đi học thêm, hay là… đang bị mấy thằng nhóc không đứng đắn kia dây dưa
Nghĩ đến điều cuối cùng, Nhạc Thính Phong liền ước gì mình có thể lập tức về nhà xem trong nhà đang có chuyện gì
Nhạc Thính Phong là người nghĩ gì sẽ làm thế. Nhạc Thính Phong quyết định cậu phải đi ra ngoài...
Sau khi hết tiết, trong khi mọi người nghĩ cậu ta đi toilet thì Nhạc Thính Phong rời khỏi toà nhà, cũng không tới cổng lớn mà tới một chỗ tường vây, trèo tường ra ngoài. Trong lớp bọn Lộ Tu Triệt cũng không hề hay biết, mãi tới lúc vào lớp thấy Nhạc Thính Phong vẫn không trở lại thì bọn họ mới thấy kỳ quái.
Lộ Tu Triệt tò mò: “Ế, người đâu, sao không thấy đâu vậy?”
“Không lẽ vẫn ngồi trong WC sao, hay chúng ta đi xem thử xem?”
Mạnh Hoành nói xong liền đến WC tìm, kết quả không thấy người đâu, vội vàng chạy về ký túc xá tìm người.