Mạnh Hoành từng cảm khái rằng có lẽ đến khi bọn họ tốt nghiệp trung học cũng chưa chắc đã được diện kiến cô bé trong lòng Nhạc đại thần. Cả đám đều tiếc nuối sao không có cơ hội nào cả, ghét bỏ Nhạc Thính Phong sao lúc nào cũng giấu kín đến thế.
Lâm Trầm bèn nói một câu: “Tớ thấy rồi.”
Cả đám zai tân còn lại kinh ngạc: “Cái gì cơ? Cậu gặp rồi á?”
“Ờ...” Lâm Trầm vừa giải đề toán vừa thuận miệng lên tiếng.
Bỗng nhiên cái bút trong tay cậu bị quẳng đi, bộ đề thi kinh điển trước mặt cũng bị lấy đi nốt, cả đám Mạnh Hoành đứng trước cậu hắn, làm ra vẻ chuẩn bị dùng hình để thẩm vấn phạm nhân. Mạnh Hoành còn vỗ bàn cái rầm: “Thành thật khai báo để hưởng khoan hồng ngay, cậu gặp khi nào? Sao không nói cho chúng tớ biết?”
Lâm Trầm bất đắc dĩ đáp: “Tháng trước, các cậu cũng đâu có hỏi.”
Hầu Chí Tân hỏi: “Vậy cô bé ấy trông thế nào, có xinh không?”
Lâm Trầm gật đầu: “Xinh.”
Tôn Tường Khôn lắc đầu: “Tôi muốn cắn người quá, có thể được cái tên Lâm Trầm không bao giờ để ý đến người khác thế này gật đầu khen là xinh đẹp, vậy có thể thấy cô bé kia thật sự rất xinh.”
Nói về chuyện Lâm Trầm không bao giờ để ý đến người khác, chuyện ấy đã thành một giai thoại cười ra nước mắt. Năm trước, ở lớp bên cạnh có một nữ sinh vô cùng thích Lâm Trầm, mỗi tuần đều viết cho cậu ta một bức thư tình, đôi khi còn tặng đồ ăn cho cậu ta nữa. Nữ sinh kia tặng đồ cho cậu ta cả một năm, tuy rằng không đến mức cả trường đều biết, nhưng mà cả khối lớp 11 đều biết, cả các giáo viên cũng biết luôn. Ngay khi kết thúc lớp 11, vì gia đình có chuyện không thể không chuyển trường nên cô bé ấy đã chuyển đi rồi. Có người hay nói đùa với Lâm Trầm còn hỏi cậu rằng không nhận được thư của ai đó nữa thì có thấy mất mát không?
Lâm Trầm ngẩng đầu lên, nhìn người nọ bằng vẻ mặt mê man rồi hỏi một câu khiến cả đám ngã ngửa: “Ai cơ? Con trai hay con gái?”
Vì thế chuyện này mới trở thành giai thoại, những người khác không khỏi cảm thấy đồng tình với cô bé kia. Hơn nữa, ngay cả khi đứng trước mặt hoa hậu giảng đường trước đây - La Vi Vi thì Lâm Trầm cũng vẫn thêế, cứ thế mà lướt qua luôn, tất cả mọi người đều không được cậu ta để vào mắt.
Đám Mạnh Hoành nói: “Cậu nói mau, sao cậu lại nhìn thấy vậy? Phải khai báo thành thật từ đầu chí cuối, kể hết toàn bộ quá trình, bằng không, không được thì thầm...”
“Tháng trước không cẩn thận thấy ảnh chụp trong ví tiền của Nhạc Thính Phong, có thế thôi.” Lâm Trầm giải thích.
“Sao chúng tớ lại không thấy nhỉ?” Đám Mạnh Hoành vạn phần tiếc nuối.
Hầu Chí Tân hỏi: “Thế nếu đem so với hoa hậu giảng đường hiện giờ, cái cô... À, Cao Bội Kỳ thì sao?”
Lâm Trầm nhíu mày: “Cao Bội Kỳ?”
Hầu Chí Tân giúp cậu ta khôi phúc trí nhớ: “Cậu quên à, chính là cái cô lần trước cùng đi thi với cậu đó.”
Lâm Trầm lúc này mới có chút ấn tượng: “Hở, là cô đó à... Cô ta đẹp hở?”
Hầu Chí Tân vỗ đùi: “Được rồi, được rồi... Tớ biết rồi, biết vì sao Nhạc lão Đại hiện giờ lại bất an đến vậy rồi. Các cậu thử nghĩ mà xem, mỹ nữ như Cao Bội Kỳ mà Lâm Trầm còn cảm thấy là bình thường, nhưng giờ cậu ta lại khen em gái Thanh Ti là xinh đẹp... Vậy thì chúng ta có thể biết là cô bé ấy đẹp thế nào rồi!”
Lộ Tu Triệt vẫn không hề tham dự, cậu chỉ nâng cằm, đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn cả đám. Mấy tên nhóc này chơi vui thật! Hờ hờ, may mà cậu cũng đã từng được gặp qua rồi, nhưng mà ngẫm lại thì cô bé Thanh Ti kia mà lớn lên thì đúng là đủ để khiến Nhạc Thính Phong đau đầu rồi.
Mà Nhạc Thính Phong tuy thường xuyên trốn học nhưng cũng không để người nhà biết, mỗi lần đi gặp Thanh Ti xong đều trực tiếp quay về trường. Hiện giờ mỗi lần Nhạc Thính Phong đi gặp Thanh Ti đều vắt óc nghĩ ra các biện pháp dạy dỗ để dạy cho Thanh Ti biết đám nam sinh trung học vô sỉ thế nào, không biết xấu hổ ra sao. Nói cho cô bé biết rằng một người con gái mà chỉ cần nhìn mặt đã có thể thích con trai nhà người ta là nông cạn cỡ nào, sẽ không được con trai thích đâu.