Lớp 11-3 có một đứa con gái tính tình hơi phóng khoáng quá mức, cô bé rất thích Nhạc Thính Phong, suốt ngày bám riết cậu không tha, hết đưa thư tình rồi lại thổ lộ hay tặng quà. Tuy rằng Nhạc Thính Phong đã sớm nói với cô bé đó rằng không thành đâu, đừng lãng phí thời gian nữa, nhưng cô bé đó vẫn không nghe, vẫn thường xuyên xáp lại.
Cô bé đó nói chuyện rất hay ho nên cũng được rất nhiều nam sinh thích, nhưng Nhạc Thính Phong lại không thèm để mắt. Mỗi lần cậu nhìn thấy cô bé đó là lại cảm thấy đau đầu. Vừa nghe đám Mạnh Hoành nói rằng cô bé kia lại tới nữa, Nhạc Thính Phong không nhịn được mà thở dài ngao ngán. Cậu đã nói với cô bé đó rất nhiều lần rồi, bảo là đừng đến tìm cậu nữa, đừng quấy rầy việc học hành của cậu nhưng mà cô bé kia vẫn làm bộ mắt điếc tai ngơ.
Mạnh Hoành thấy Nhạc Thính Phong âu sầu ra mặt, nhìn cũng không vui vẻ gì liền nói: “Ôi trời, Nhạc đại thần à, thật ra cậu cũng không cần quá lo lắng, để tớ nói cho cậu nghe một cách, đảm bảo dùng được.”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Cách gì?”
Cô bé kia ngày nào cũng tới, ngày nào cũng tay không trở về, quả thực đã chịu không ít đả kích, Nhạc Thính Phong thật sự cũng đã nói không ít lời ác độc nhưng vẫn vô ích.
Mạnh Hoành cười tủm tỉm nói: “Cậu chỉ cần bảo với cô ta là giờ cậu có bạn gái rồi thôi.”
“Nếu tôi nói vậy mà cô ta cũng tin thì cần gì chờ tới bây giờ nữa.” Nhạc Thính Phong nhịn không được mà xoay người khinh thường. Cả trường này đều biết rõ mồn một rằng cậu là một người độc thân, chưa từng nói chuyện yêu đương với cô bé nào, nếu đột nhiên lại nói là tôi có bạn gái rồi thì ai mà tin được chứ?
Mạnh Hoành lắc đầu: “Không phải, cậu chỉ cần cho cô ta xem bằng chứng xác thực về mốt quan hệ của cậu thôi là được rồi.”
“Không có!” Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói.
Muốn tìm bằng chứng xác thực, chẳng nhẽ lại bảo cậu túm đại một cô gái nào đó, sau đó dùng cô ấy để nói với cái cô gì gì kia rằng đây là bạn gái của tôi sao? Nhạc Thính Phong còn lâu mới thèm dành thời gian đi tìm bạn gái gì gì đó, tự nhiên ở đâu chui ra một cô gái chả quen chả biết tự nhận là bạn gái của mình.
“Đây chính là biện pháp duy nhất cho cậu đó, chắc chắn là không cần sao?”
Nhạc Thính Phong: “Không cần!”
Mạnh Hoành cắn miếng bánh dứa: “Haiz, thật là, lần sau cô nàng đến, cậu chỉ cần nói cậu có một cô bé thanh mai trúc mã đang chờ cậu là được. Trước khi cô bé ấy lớn, cậu sẽ không có bất cứ quan hệ gì với bất kỳ một nữ sinh nào khác.”
Nhạc Thính Phong sửng sốt ngẩng đầu, không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn Mạnh Hoành.
Mạnh Hoành bị cậu nhìn đến phát sợ, vội nói: “Ôi mẹ ơi, mẹ ơi, thôi cậu cứ coi như là tớ phát ngôn linh tinh đi. Cậu... dù sao thì cậu cũng có cô bé thanh mai trúc mã kia còn gì… Cái đó… thôi coi như là tớ chưa nói gì hết nhé.”
Cậu ta vội cúi đầu, nhanh nhanh chóng chóng nuốt hai miếng bánh mì.
Lộ Tu Triệt đứng cạnh cũng bồi thêm một câu: “Tớ thấy ý tưởng này không tệ đâu, cô nàng đó suốt ngày quấn quít cậu, dù sao cậu và Thanh Ti cũng là anh em, có mượn danh để dùng một tí cũng không sao đâu… Hơn nữa tớ biết cậu không sẵn sàng nâng bất cứ cô bé nào lên thành bạn gái mình, nhưng Thanh Ti đâu có liên quan gì đâu, cô bé chẳng qua chỉ là một nữ sinh trường khác, cô bé cũng không biết còn gì.”
Nhạc Thính Phong không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ xem chuyện này có thể giải quyết như thế được không. Mấy người xung quanh cũng không dám nói gì, tất cả chỉ âm thầm nhìn nhau rồi trao đổi. Chỉ có duy nhất một mình Lâm Trầm, cứ cắn một miếng bánh mì là lại giải một đề toán, hoàn toàn không tham dự vào câu chuyện phiếm của đám còn lại.
Buổi chiều, sau khi tan học, 6 người các cậu quay về ký túc xá chuẩn bị nấu cơm ăn. Lúc đó cô bé nữ sinh lớp 11-3 kia lại tới nữa, lá gan của cô nhóc này lớn thật, còn định trực tiếp xông tới lột đồ của người ta luôn!
Lúc ấy vẫn còn đang đông người nên cô ta bèn chạy tới hỏi Nhạc Thính Phong xem liệu cậu ấy có thể đi ăn chung với cô ta hay không.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng đáp: “Không!”