Nhạc Thính Phong chưa bao giờ nể mặt mũi người khác cả, cậu luôn luôn làm theo ý muốn của mình, một khi cậu đã muốn làm gì thì sẽ làm điều ấy. Nhưng cô nữ sinh này suốt ngày õng ẹo, mang cái giọng nhão nhoét ra để làm nũng với cậu, ra vẻ nếu Nhạc Thính Phong không đi ăn cơm cùng cô ta thì cô ta sẽ không đi ăn vậy.
Chờ đến khi cô ta nói xong, Nhạc Thính Phong nhíu mày nói: “Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi, nếu cô ấy biết thì chắc chắn sẽ không vui, mong cô từ này về sau đừng đến tìm tôi nữa, điều này khiến tôi rất chán ghét, cô là con gái, đừng khiến người khác thấy cô quá mức tùy tiện như thế.”
Lời nói của Nhạc Thính Phong khiến cô nữ sinh kia cảm thấy vô cùng oan ức: “Em... Sao anh lại bảo em tùy tiện cơ chứ? Em chỉ muốn theo đuổi người mà em thích thôi, có gì sai chứ? Em biết, anh chắc chắn đang lừa gạt em, anh làm sao có thể có bạn gái được chứ! Nếu anh có thì toàn bộ trường học đều đã biết rồi, làm gì có chuyện đến giờ cũng không có chút động tĩnh nào thế này.”
Lời này của cô ta không hề sai chút nào, toàn bộ giáo viên, học sinh trong trường đều chú ý đến nhất cử nhất động của Nhạc Thính Phong. Nếu cậu thật sự có bạn gái hay gì gì đó thì mọi người đã sớm biết rồi.
Nhạc Thính Phong nhíu mày không thèm để ý nói: “Tôi có bạn gái thì sao phải để người khác biết? Chuyện của cá nhân tôi sao phải để người khác nhìn chằm chằm làm gì? Bạn gái tôi không học ở Trường Số 1 mà chúng tôi đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, ngoại trừ cô ấy, cả đời này tôi sẽ không thể thích bất cứ người nào khác, hi vọng cô có thể hiểu điều này, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Cho dù cậu thật sự có bạn gái hay không thì cậu cũng không muốn chuyện này bị người khác biết. Yêu đương là chuyện của hai người, nếu càng nhiều người chú ý thì sẽ có càng nhiều người đến quấy rầy hơn. Nhạc Thính Phong rất chán ghét cảm giác bị người khác quấy rầy.
Nữ sinh khiếp sợ nhìn Nhạc Thính Phong, sau đó vừa khóc vừa lắc đầu: “Em không tin, em không tin... Cho dù… cho dù anh thật sự có bạn gái rồi thì cũng đâu có nghĩa là anh không cho người khác thích anh, thích một người thì có gì sai chứ?”
Trên mặt Nhạc Thính Phong không có biểu hiện gì, vẫn lạnh lùng băng giá, nói: “Theo đuổi người mình thích quả thật là không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là cô đã phải trưởng thành. Cô trưởng thành chưa? Người mà cô theo đuổi có thích cô không? Tương lai, nhất định tôi sẽ giáo dục con gái của mình từ khi còn nhỏ, dặn dò con bé phải dè dặt, phải biết tự trọng, phải có tự tôn của bản thân, nếu không làm được ba điều này thì người khác viễn viễn sẽ khinh thường nó.”
Điều này là sự thật, nếu một cô gái không tự trọng, không có tự tôn của bản thân thì đương nhiên người khác cũng sẽ không tôn trọng cô ta. Nhất là khi bản thân cô ta còn chưa trưởng thành, vẫn chỉ là một đứa nhóc học sinh trung học thế này.
Sau đó, trước giờ ngủ buổi tối, mọi người mới nói chuyện phiếm với nhau. Mạnh Hoành kể, trong khối bọn họ có một nữ sinh mang thai, người nhà cô gái đó đã tới đưa người về, không xuất hiện trong trường nữa. Một cô gái, nếu không thể giữ gìn bản thân mà bị cám dỗ thì chắc chắn là chuyện vừa đáng thương lại cũng là đáng buồn nhất. Bởi vì người chịu tổn thương lớn nhất chỉ có cô ta và người nhà của cô ta mà thôi, đối với chuyện nam nữ thế này, người bị hại vĩnh viễn đều là con gái chứ không phải con trai.
Càng lớn, càng thấy nhiều chuyện xảy ra ngay xung quanh mình, Nhạc Thính Phong lại càng lo lắng cho tương lai của Thanh Ti. Cho nên hiện giờ cậu đang dùng mọi cách để có thể có nhiều thời gian nhất mà đến bầu bạn với Thanh Ti, hy vọng cô bé có thể hiểu được rằng đối với một cô gái ở tuổi của em ấy thì chuyện quan trọng nhất chính là làm sao để bảo vệ mình. Những cô bé con ngây thơ không biết sự đời ấy thật sự rất dễ bị tổn thương.