Cô bé thì thầm vào tai Du Dực: “Ba ơi, mẹ quá xinh đẹp phải không ạ?”
Du Dực đỏ mặt tía tai, hắng giọng, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy”
Không thì, làm sao anh lại bị trúng sét ái tình, chỉ có thể là cô không thể là ai khác được.
Nhiếp Thu Sính để bát đũa xuống, vỗ nhẹ vào đầu Thanh Ti: “Thanh Ti, xuống thôi, ngồi xuống ăn cơm.”
Du Dực đặt Thanh ti xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nhiếp Thu Sính cầm một đôi đũa đưa cho Du Dực: “Sáng nay anh không ăn mấy, nên trưa ăn nhiều vào”
“t) לל
“Anh đỡ mệt chưa, em nhìn mắt anh vẫn còn vài đường gân đỏ, lát nữa ăn xong anh đi ngủ tiếp đi.”
Du Dực cười nói: “Chiều còn ngủ tiếp thì tối nay anh không cần ngủ nữa à? Em yên tâm, anh tỉnh táo lắm rồi!”
Dưới gầm bàn, Du Dực dùng chân chạm nhẹ vào chân Nhiếp Thu Sính, cô đỏ mặt, mím môi lườm anh một phát, rồi cúi đầu nói với Thanh Ti: “Thanh Ti ăn cơm đi, không được kén chọn thức ăn.”
Du Dực cũng nói chen vào: “Đúng vậy, không được kén chọn.”
Nhiếp Thu Sính lạnh lùng đáp: “Nói Thanh Ti vậy thôi, chứ đừng tưởng em không biết anh không thích ăn rau”
Thanh Ti không nhịn được, cười to thành tiéng.
Du Dực khịt khịt mũi, ngao ngán nhìn rau trong bát.
Ản cơm xong, Thanh Ti đi ngủ trưa. Sau khi cô bé đã ngủ say rồi, Du Dực bỗng ôm lấy Nhiếp Thu Sính, cô không phản kháng lại được, bị anh nhấc bổng lên bế vào phòng bên canh.
Anh đặt cô nằm lên giường, ôm trọn cô vào lòng.
Nhiếp Thu Sính mặt đỏ bừng, “Anh buông ra, đã bảo không động tay động chân rồi!”
“Anh phải báo cáo cho em biết, tối qua anh đi đâu!”
“Em không phải là lãnh đạo của anh, báo cáo gì mà báo cáo.”
Không ngờ Du Dực vô cùng nghiêm túc nói: “Ở nhà này, em là lãnh đạo”
Ở nhà, anh cam tâm tình nguyện nghe lời cô, cô nói gì anh cũng thấy là đúng, là tốt.
Nhiếp Thu Sính đẩy nhẹ anh ra: “Anh lùi ra chút đã, rồi nói gì thì nói?
“Anh cảm thấy nằm thế này mới ổn, anh có thể nói rõ ràng hơn” Du Dực cúi xuống áp sát vào tai Thu Sính, như muốn ngậm trọn lấy đôi tai đang ửng đỏ của cô.
Lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả vào vành tai cô, cảm giác tê tê nhè nhẹ, khiến cả người cô mềm nhũn. Cô cố gắng muốn dịch ra một chút, nhưng vừa mới động đậy, đã bị anh kéo vào ôm chặt lấy.
Nhiếp Thu Sính đẩy anh ra nói: “Thế... anh nói nhanh lên đi.”
“Được rồi, đừng vội, anh nói là được chứ gì” Du Dực cũng không đùa với cô nữa, những vẫn ôm chặt không chịu buông tay ra, anh nói: “Tối qua anh đã đến nhà họ Diệp...”
Anh chưa nói xong, đã bị Nhiếp Thu Sính ngắt lời, cô sợ hãi kêu lên: “Cái gì, anh đến nhà họ Diệp, anh đi một mình đến đó?”
“Đúng vậy, anh đi một mình. Có phải em trách anh không nói với em một tiếng không? Hôm qua anh thấy em ngủ say rồi, không muốn làm em lo lắng, thế nên...”
Nhiếp Thu Sính bất ngờ đưa tay sờ lên trán anh, “Anh bị ấm đầu à, anh có biết nhà họ Diệp là nơi thế nào không, nhà họ chẳng có ai tốt đẹp cả, mà anh dám tự mình chạy đến đó, anh không muốn sống nữa à?”
Du Dực không nói gì, hóa ra không phải cô trách anh không nói trước, mà là trách anh một mình đi đến một nơi nguy hiểm như vậy.
Lòng anh lâng lâng vui sướng, đôi mắt của Nhiếp Thu Sính mới dịu dàng làm sao, anh dịu giọng nói: “Không phải anh đã về rồi sao? Anh không sao cả, không tin em thử sờ xem, không rụng đến cả một sợi tóc...