Nhạc Thính Phong đạp cậu ta văng ra: “Cút!”
Lộ Tu Triệt cười ha ha: “Cậu đừng tưởng tớ nói quá nha, thật ra là tớ đã nói giảm nói tránh hết mức có thể rồi đó, trên đường chúng ta đi, cậu xem có ai không đi ngang qua mà không quay đầu lại nhìn cậu không...”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, cậu không thích cảm giác này, đẹp trai thì có gì là sai chứ? Vì sao mà ai cũng coi cậu như cái gương phản chiếu để nhìn chằm chằm vào thế này chứ, rõ ràng tất cả mọi người đều có hai mắt một mũi một mồm như nhau cơ mà.
Lộ Tu Triệt lại cáp vào, cười nói: “Nhưng mà cậu vẫn có thể yên tâm một chuyện, có hình mẫu lý tưởng như người anh trai này ngày ngày lượn lờ trước mặt Thanh Ti, có bé nhất định sẽ có khả năng miễn dịch rất cao, người bình thường chắc chắn không lọt được vào mắt xanh của cô bé đâu mà, trừ khi thật sự có một tên nào đỏ còn xuất sắc hơn cậu xuất hiện, nhưng mà tớ thấy chuyện này gần như là hoàn toàn không có khả năng lên nghịch thiên như cậu là dạng nghìn năm mới có một.”
Nhạc Thính Phong rốt cục cũng gật đầu một cái, quả thật là như thế, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai giống cậu, chắc chắn không!
Cậu vốn rất tự tin vào bản thân mình, có hình mẫu của cậu ở phía trước thế này, Thanh Ti nhất định sẽ không dễ dàng thích mấy thằng nhóc nam sinh kia.
Nhưng chỉ sợ mấy tên đó đến làm phiền cô bé thôi.
Cho nên, thôi thì tốt nhất là cứ thường xuyên về thăm cô bé, để xem bên cạnh Thanh Ti rốt cuộc có đứa nào chắn sống nữa không?
Sau khi trở lại ký túc xá, Lâm Trầm lại nấu cơm, sau hai năm rèn luyện, tay nghề của cậu ta đã sắp đạt đến đẳng cấp xuất thần nhập hóa rồi. Hơn nữa, nhờ sự hỗ trợ của dám còn lại trong phòng ký túc xá mà Lâm Trầm còn có được một mối làm ăn khá tốt. Trong điều kiện không ảnh hưởng đến bữa cơm của bọn họ thì người ở các phòng ký túc xá khác có thể đến phòng bọn họ... mua cơm.
Đúng vậy, chính là đến mua cơm.
Nhưng không phải ai tới cũng có thể mua được, muốn mua thì phải tới sớm, một ngày cậu chỉ bán 30 phần cơm, muốn hơn cũng không có, hơn nữa cũng không được đòi hỏi món gì, hôm nay phòng ký túc của bọn họ ăn gì thì làm cái đó, thế thôi.
Nhưng dù có như thế thì vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của đám học trò, Không phải là do dỗ ăn mà căn tin làm quá khó ăn dâu, mà là Lâm Trầm nấu quả ngon mà thôi.
Sau khi Lâm Trầm kiêm cả việc này thì không còn phải lo lắng về sinh hoạt phí và tiền mua sách vở bút mực nữa, thậm chí vẫn còn dư ít tiền tiêu vặt. Cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì chí ít thì cậu cũng đã làm được điều gì đó cho những người khác trong phòng ký túc xá của bọn họ.
“Tôi hôm nay bọn họ ăn mì, Lâm Trầm đã chuẩn bị xong, còn làm thêm món súp rong biển, cậu làm khá nhiều để thừa thêm mấy phần cho những bạn học tới mua com.
Mạnh Hoành ăn từng miếng từng miếng mì, nói: “Lầm Trầm, tớ thấy với tay nghề hiện tại của cậu thì sau khi tốt nghiệp cậu có thể đi mở nhà hàng đó, đảm bảo lúc nào cũng chật ních khách hàng, cậu có thể dựa vào đó để làm giàu.”
Lâm Trầm ừ một tiếng, cậu quả thật cũng có quyết định này. Thực ra cậu cũng không có dự định xa xói gì, mục tiêu của cậu chỉ đơn giản là tương lai mình có thể ăn no, mặc ấm, không bao giờ... không bao giờ phải chịu đói như xưa nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi!
Hầu Chí Tân nói với cậu: “Đúng vậy đúng vậy, về sau cậu mà mở nhà hàng, ngày nào tớ cũng sẽ di ăn ủng hộ”
Tôn Tường Khôn cười trêu chọc: “Cậu đó, đừng có tính đi ăn nhà hàng của cậu ấy, cậu tới thì không phải là sẽ khiển Lãm Trầm khó xử sao? Mọi người đều là bạn học Ở củng ký túc xá, lấy tiền ư? Nhưng nếu mà không lấy, cậu ngày nào cũng tới, thế chẳng phải là sẽ ăn đến mức khiến cậu ấy đóng cửa hay sao?”
Biểu tình trên gương mặt Lâm Trầm dịu đi một chút, lắc đầu: “Sẽ không có chuyện ấy đâu.”