Hôm nay, khi nói với cô nữ sinh kia rằng Thanh Ti là bạn gái của cậu, trong I lòng cậu cảm thấy chuyện này... vô cùng bình thường, giống như đây là
chuyện đương nhiên vậy.
Nhạc Thính Phong có chút phiền não, cảm thấy có gì đó sai sai thì phải.
Thanh Ti là em gái của cậu, cổ bẻ coi cậu như anh trai, hai người cùng nhau lớn lên, thân thiết hơn nhiều so với anh em ruột thịt bình thường.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, có lẽ là do quan hệ của cậu và Thanh Ti quá mức thân thiết nên cậu mới có suy nghĩ như vậy thôi. Hơn nữa, khi suy ngẫm cẩn thận lại, chuyện này dường như cũng không có vấn đề gì cả, dù sao cổ bẻ cũng là người thân của cậu, giống như cậu coi cha mẹ cô bé cũng là cha mẹ của mình vậy.
Ừm, chắc là do thói quen này thôi.
Hiểu rõ mọi chuyện rối, Nhạc Thính Phong bèn đứng dậy rồi di tới phòng học.
Lộ Tu Triệt chờ cậu ngồi xuống, tò mò hỏi: “Không phải cậu nói là không đến sao?”
“Nắm mãi cũng chán nên đi học thôi.”
Giờ tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm lớp sẽ đến dạo qua một vòng rồi đi, dẫu sao thì đám học trò cũng đều rất tự giác, luôn cố gắng học tập.
Lộ Tu Triệt nhìn trước nhìn sau, tiến đến gần Nhạc Thính Phong, nói nhỏ bên tai: “Tớ nói cậu nghe, hiện giờ rất nhiều người đang lén lút nói sau lưng cậu rằng nhân phẩm cậu không ra gì, nói cậu là đứa lạnh lùng
Nhạc Thính Phong nhíu mày, không nói gì.
Lộ Tu Triệt lại nói thêm một cậu: “Bản thân tớ thì thấy đám người đó thật sự rảnh việc, không tìm được thói hư tật xấu gì trên người cậu nên mới lấy chuyện này để công kích cậu.”
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Làm bài đi”
“Dược được, làm bài, cậu mà nghe được mấy chuyện này thì cũng cứ yên tâm, không cần để ý đến mấy người đó.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, những người đó nói gì đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không để ý, cậu đã ở trình độ này rối, việc gì phải so đo với bọn low-level ấy nữa.
Nếu chỉ là lời đồn nhảm qua miệng một số người thi không sao, nhưng mà lại có có một sự kiện khiến tất cả mọi người không ngờ tới.
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, bọn họ quay về ký túc xá, mơ hồ nghe được âm thanh của 120, vốn chỉ nghe như tiếng vọng mơ hồ nhưng càng lúc âm thanh lại càng rõ ràng, càng ngày càng gần, cuối cùng thấy một xe cấp cứu di vào trường học.
Mạnh Hoành còn nói một câu: “Không phải là có tên nào năm ba do chịu áp lực quá lớn mà thân thể sinh bệnh đó chứ? Tớ nói các cậu nghe, chúng ta cần phải lo lắng cho sức khỏe của bản thân, không thể kiếm củi ba năm thiếu một giờ được.”
Lâm Trầm: “Về nhà nấu thêm đồ ăn.”
Mọi người hoan hô.
Đêm đó xe cấp cứu của 120 đến trường rồi nhanh chóng rời đi, không ai dể tâm đến chuyện này nữa.
Sáng sớm hôm sau, 6 cậu nhóc phỏng 511 ký túc xá nam lại rủ nhau chạy bộ sau đó đi học. Nhưng khi bước vào phòng học thì tất cả mọi người đều cảm giác được xung quanh đầy rẫy những ánh mắt khác thường, có khủng hoảng xen với khinh thường, căm hận, thậm chí còn cả những ánh mắt mang theo ý tử phản xét bọn họ
Điều này khiến cho cả dám cảm thấy vô cùng bất ngờ, sao lại nhìn bọn họ như nhìn tội phạm thế này?
Lộ Tu Triệt nhanh chóng phát hiện ra, người xung quanh cũng không phải là đang nhìn bọn họ, mà tất cả dang nhìn... Nhạc Thính Phong. Điều này khiến trong lòng Lộ Tu Triệt có cảm giác không ổn, chuyện ngày hôm qua đã khiến Nhạc Thính Phong bị một số người chỉ trích, sao hôm nay lại có vẻ nghiêm trọng hơn vậy. Chẳng lẽ trong lúc bọn họ không hề hay biết đã xảy ra chuyện bất ngờ gì sao?
Ngay sau đó Lộ Tu Triệt đã biết, một nam sinh thường ngày quan hệ cũng không tệ lắm với phòng bọn họ đã lén đưa cho cậu một mẫu giấy.
Lộ Tu Triệt xem xong thì hoảng sợ, thì ra cô nữ sinh hôm qua đến thổ lộ với Nhạc Thính Phong nhưng bị cự tuyệt kia lại cắt cổ tay tự sát, tối hôm qua chiếc xe cấp cứu kia đã đưa cô ta vào bệnh viện.