Cho nên sau khi chuyện này xảy ra, ban giám hiệu nhà trường đã nhanh chóng ngồi họp, bàn bạc xem nên giải quyết sự việc như thế nào, bọn họ đã phải người tới nhà nữ sinh kia để bàn bạc. Bọn họ hy vọng có thể dùng mọi cách hóa giải
chuyện này, để không ảnh hưởng tới các kì thi của Nhạc Thính Phong, cũng như không ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai của cậu.
Hơn nữa, nếu truy cứu trách nhiệm thì chuyện này kỳ thật cũng không liên quan mấy tới Nhạc Thính Phong. Nếu không phải do con gái bọn họ năm lần bảy lượt dây dưa với con trai nhà người ta, khiến người ta mất hết kiên nhẫn thì làm sao cậu có thể làm vậy được.
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Thầy giáo, người không phải do em giết, em cũng không hề hối hận về những lời mà hôm qua em đã nói. Một nữ sinh không có tự trọng về bản thân, thử hỏi em dựa vào đầu mà tôn trọng cổ ta”
Chủ nhiệm lớp đau đầu nói: “Nhạc Thính Phong à, sao em lại... Haizzz, hiện tại sự tình đã nháo lên thế này rồi, cha mẹ cô bé đó sẽ tìm đến trường học, tìm người nhà của em mà gây sự. Thầy nghĩ là tốt nhất em cứ tránh đầu sóng ngọn gió đã, chi bằng em về nhà trước đi, trường học sẽ trấn an gia đình cô bé đó...”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Thầy giáo, cho dù nhà bọn họ có tới nhà em gây sự thì gia đình em cũng không vui vẻ gì đâu. Rõ ràng không phải lỗi của em, bọn họ dựa vào đầu mà muốn em phải chịu trách nhiệm? Em sẽ gọi điện thoại cho gia đình em, gọi người nhà của em tới đây, chuyện này không thể đổi trắng thay đen như thế được, không thể nói là con gái bọn họ tự sát nên em phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bọn họ không quản được con gái của mình, không giáo dục phẩm hạnh của cô ta cho tốt mà còn dám chạy đến đây trách ngược lại em, chuyện này nói thế nào cũng không lọt tai được.”
“Em... Được rồi, nhưng tới đây, bất luận dư luận thế nào thì em cũng cố gắng chống đỡ”
“Bởi vì bọn họ không bằng em nên bọn họ mới hy vọng rằng em sẽ gặp chuyện sao? Những người có suy nghĩ kiểu ấy thì cả đời đều sẽ mãi chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt thôi, người như thế em cũng chẳng muốn so đo”
Thầy giáo kinh ngạc khi thấy Nhạc Thính Phong mới chỉ là một thiếu niên mà đã có thể bình tĩnh và cơ trí như vậy. Thế này thì cậu chắc chắn đã vượt qua đám bạn đồng trang lứa chỉ biết nói huyền thuyền sau lưng người khác.
Kẻ yếu đương nhiên sẽ khiến người khác đồng tình. Thế nhưng kẻ yếu không phải lúc nào cũng có thể được tha thứ.
“Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, khó khăn nào cũng có thể vượt qua thôi.”
Nhạc Thính Phong hơi ngẩng đầu lên: “Bởi vì em không làm gì sai nên em không hề chột dạ, cũng không sợ mấy lời đồn đại nhảm nhí kia.”
“Vậy em mau trở về lớp học đi, các lớp khác thì thấy không quản được, nhưng lớp chúng ta thì nhất định thầy sẽ quản tốt”
Nhạc Thính Phong đứng ở hành lang gọi điện cho Hạ An Lan trước, dù sao đồng chí này cũng là bố dượng của cậu, mấy chuyện phiền lòng này cũng nên để cho chú ấy nếm thử một chút.
Hạ An Lan vừa nghe liền biết chuyện này không nhỏ, hỏi rõ ràng nguyên nhân ngọn ngành rồi bảo cậu không cần lo lắng.
Trước tiên cứ để Du Dực hỗ trợ cậu bé vài ngày, còn anh sẽ sớm từ Hải Thị trở về. Thời gian này Hạ An Lan đã nhận được nhiệm vụ mới, không tiếp tục đảm nhiệm vị trí thị trường Hải Thị nữa mà được điều động về thủ đô để nhậm chức, hiện giờ anh đang hoàn tất một số thủ tục cuối cùng. Hay nói cách khác, thời gian biệt phái để thử thách của Hạ An Lan đã chấm dứt, bây giờ anh sẽ trở về trung tâm quyền lực của cả nước, không bao lâu nữa sẽ bước lên đỉnh quyền lực của quốc gia.
Cúp điện thoại, Nhạc Thính Phong gọi sang cho Du Dực.
“Chú Du, xem chừng chú phải tới trường học cháu một chuyển rồi”
“Thằng nhóc kia, cháu lại gây ra chuyện gì đấy?”
Nhạc Thính Phong vừa nói, Du Dực vui vẻ: “Không ngờ lại là chuyện này, được rồi, chú biết rồi, đừng sợ, chỉ cần cháu làm đúng thì người nhà mình sẽ không trách cháu.”
Từ góc nhìn của nhạc phụ, đương nhiên phải dùng ánh mắt nhìn con rể để đánh giá thằng nhóc này rồi.
Du Dực cảm thấy lần này Nhạc Thính Phong không hề làm sai.