Chứ nếu thằng nhóc này mà dám ở trường học cấu kết làm bậy, chơi mấy trò mập mờ với đám nữ sinh thì chắc chắn Du Dực sẽ không cho nó về nhà một lần nào nữa.
Nhìn những gì mà Nhạc Thính Phong đã làm, tuy rằng thằng bé xử lý sự tình còn chưa đủ khéo léo, nhưng việc thủ thần như ngọc thế này cũng không tệ, không làm mấy chuyện có lỗi với Thanh Ti.
Cúp điện thoại, Nhạc Thính Phong quay vào phòng học. Cậu vừa vào cửa, những âm thanh huyên náo trong lớp liên yên tĩnh lại trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều nhìn cậu, ngoại trừ những người ở chung ký túc xá thì ánh mắt của những người còn lại đều mang theo ý soi mói, dường như muốn nói: Nhìn đi, cậu ta chính là tội phạm giết người!
Nhạc Thính Phong cười lạnh từ đáy lòng, sắp trưởng thành cả rồi, vậy mà ngay cả năng lực suy nghĩ độc lập và phán đoán cá nhân cũng không có.
Khi Nhạc Thính Phong ngồi xuống, những âm thanh xì xào quanh cậu lại tiếp tục nhiều lên.
Trong mắt đám Lộ Tu Triệt đều mang nét lo lắng, nhưng khi thấy Nhạc Thính Phong vẫn phản ứng như bình thường, tựa như không hề để tâm đến chuyện này thì trong lòng họ mới ít nhiều có chút an tâm.
Mấy đứa ngồi bàn sau chỉ trỏ, mơ hồ có thể nghe được bọn họ nói: Đã bảo rồi mà, cái tên Nhạc Thính Phong này có ra gì đâu, cả ngày chỉ biết bày ra bộ dạng cao cao tại thượng. Giờ thì tốt rồi, còn hại người khác như thế, để xem cậu ta giải quyết hậu quả ra
sao?
Lộ Tu Triệt tức giận đến nghiến răng, cậu lấy ra một lọ mực xanh, mở nắp, sau đó xoay người hát thẳng lên người và sách vở của hai kẻ ngồi sau.
Hai người bọn họ hét lên: “Lộ Tu Triệt, máy làm gì thế hả?”
Lộ Tu Triệt thả bình mực rỗng không xuống, trả lời: “Tao bắt nạt chúng mày đó, không thấy sao?”
Một nam sinh ngồi bàn sau thẹn quá thành giận, “Mày... mày... Những gì bọn tao nói đều là sự thật, chẳng lẽ không phải là nó hại người ta à? Cả đám trong ký túc xá chúng mày chỉ giống như đám Thiên Lôi sai đầu đánh đó, sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị no...”
Còn chưa dứt lời, Lộ Tu Triệt liền đạp thẳng vào bàn học của bọn họ, hai người đó bị đạp đau đến nỗi kêu lên một tiếng.
Thầy giáo đi vào lớp đúng lúc nhìn thấy, lên tiếng quát lớn: “Các em đang làm gì thế hả? Lộ Tu Triệt, em dừng tay!”
Lộ Tu Triệt thự chân.
Thầy giáo thấy trên mặt, trên người cũng như sách vở của hai đứa học trò bàn dưới là một đống hỗn độn thì trừng mắt nhìn Lộ Tu Triệt: “Các em ra ngoài đứng hết cho tôi!”
Lộ Tu Triệt khinh thường liếc nhìn hai người bọn họ rồi đi ra ngoài.
Thầy giáo bước lên bục giảng, nhìn đám học trò trong lớp rồi nói: “Hôm nay thấy có chuyện muốn nói với các em. Các em đều là học sinh cấp ba cả rồi, các em đã và đang là người lớn rồi, khi gặp bất cứ chuyện gì cũng phải tự vấn bản thân mình, phải tự có suy nghĩ riêng để phán đoán mọi chuyện là đúng hay sai”
Thầy giáo nói rất nhiều, cuối cùng chỉ tổng kết lại bằng một lời: “Thầy không quan tâm lớp khác đang đồn thổi điều gì, nhưng lớp chúng ta thì nhất định phải đoàn kết. Hiện tại nhiệm vụ chính của các em là học tập chứ không phải là ngồi đây nói những nói cuội. Nếu có thời gian như thế thì các em chuyển sang làm thêm vài để đi, như vậy sẽ khiến các em có thể có thêm vài điểm khi thỉ vào cao đẳng.”
Trong lớp có một số học trò cảm thấy khó chịu, đứng lên nói: “Thầy giáo, nhiệm vụ chính của chúng em là học tập, chuyện này không sai, nhưng gia đình chúng em cho chúng em đến trường học, cũng là muốn chúng em hiểu được và biết phân biệt đúng sai phải trái, chẳng lẽ thấy muốn chúng em vì học tập mà mặc kệ tất cả sao?”
Lời này của cậu ta khiến máy học trò hưởng ứng theo,
Điều này khiến sắc mặt thầy chủ nhiệm không tốt, ông đang muốn răn dạy thì bỗng nhiên Lâm Trầm đứng lên.