Thầy chủ nhiệm lớp lấy lại tinh thần rồi lắc đầu: “Thằng bé này thật là...”
Sau khi Lâm Trầm vừa nói năng khí phách vừa chất vấn đám bạn cùng lớp xong, đám học trò trong lớp không còn ai nói gì về mấy tin đồn ấy nữa, lúc tan học còn có người tới xin lỗi Nhạc Thính Phong.
Đối những người này, Nhạc Thính Phong cũng không để bụng.
Nhưng đến lúc tan học, có mấy nữ sinh lớp 11-3 thường ngày có quan hệ không tệ với cô bé kia tìm đến lớp cậu. Cả đám con gái hung hăng chỉ vào Nhạc Thính Phong nói: “Anh chính là hung thủ, sao anh vẫn còn mặt mũi đi học hả? Tiểu Viên bị anh làm hại, bây giờ cô ấy vẫn đang trong bệnh viện cấp cứu, anh lại dám ở đây cứ như không, anh không phải là người nữa rồi!” “Anh thật quá đáng, nếu không phải do anh, Tiểu Viên làm sao lại tự sát chứ? Tất cả là do anh, là anh đã hại bạn ấy!”
Trong mắt Nhạc Thính Phong, đám con gái đang hố to gọi nhỏ trước mặt này không khác nào một đám người điên mất trí.
Nhạc Thính Phong đang định mở miệng bảo bọn họ cút nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng, Lộ Tu Triệt đã xông lên phía trước, quát lên: “Đểu cút hết cho ông!”
Mặt mũi Lộ Tu Triệt rất khó coi khiến mấy cô nữ sinh kia sợ tới mức lui lại vài bước.
Mấy cô nữ sinh vẫn không chịu đi, nói: “Anh... anh... Chúng em không tới tìm anh, anh dựa vào đâu mà bắt chúng em đi?”
Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Chó khôn không cản đường, nếu các cô còn dám đứng trước mặt tôi nói bậy bạ thế này thì tôi mặc kệ các cô là nam là nữ mà đánh hết không tha”
“Tính thêm cả tôi nữa đi”
Mạnh Hoành cũng bước lên phía trước.
Những người còn lại không nói lời nào, tất cả chứng minh bằng hành động mà đứng bên cạnh Lộ Tu Triệt, biểu hiện rõ ràng rằng: Muốn bắt nạt Nhạc thần sao? Thế thì phải qua được ải này của tôi đã.
Mấy cô nữ sinh kia sợ tới mức mặt mũi xanh lét, mấy anh lớp 12 này đảng sợ quá! Bọn họ vốn chỉ định tìm Nhạc Thính Phong để gây ồn ào, mọi người nhất định sẽ đứng về phía bọn họ, ai mà ngờ được mấy vị đàn anh này lại đều giúp đỡ Nhạc Thính Phong chứ?
“Các anh... các anh đúng là không biết phân biệt phải trái, chỉ biết bắt nạt nữ sinh...”
Lộ Tu Triệt khinh thường nói: “Bắt nạt ư? Đừng ra cái vẻ các cô yếu đuối thì các cô đúng. Cô Tiểu Viên đã làm ra chuyện tốt gì, cả đám các cô không biết sao? Một đứa con gái mà suốt ngày dày mặt đi quấn quít người ta, nói nhẹ nhàng thì là bám riết không tha, nói khó nghe là quấy rối đó biết không hả? Ai cho phép cái kiểu là chỉ có thể cho cô ta quấy rầy mà không cho người khác nói lời cự tuyệt chứ?”
Mấy lời mà Nhạc Thính Phong nói đều không sai, có lời nào của cậu không phải là đạo lý chứ hả? Nhạc Thính Phong chẳng qua cũng chỉ hy vọng cô nữ sinh kia có thể hiểu được tuổi này thì cô ta nên làm gì mới phải. Kết quả lại phản tác dụng, cô nữ sinh kia không biết tốt xấu, còn tự cho mình là đúng, mượn lời của Lộ Tu Triệt mà nói, Nhạc Thính Phong lúc ấy lẽ ra không nên tốt bụng như thế, cần gì phải nói mấy lời đó với cô ta làm gì.
Nữ sinh căm giận nói: “Tiểu Viên chẳng qua là theo đuổi người mình thích, thích ai là tự do của mỗi người. Anh ta có thể không chấp nhận cô ấy, nhưng anh ta dựa vào đâu mà làm tổn thương cô ấy chứ?”
Lộ Tu Triệt cảm thấy mấy cái cô nữ sinh đang này để đầu óc cho heo ăn hết rồi. Ở trong mắt bọn họ, tình yêu là thứ lớn như trời như biển à? Ngoại trừ chuyện này ra, chẳng lẽ bọn họ không có gì khác để làm sao? Thích ai là tự do của mỗi người, nhưng khi cố theo đuổi tự do của mình thì đừng làm ảnh hưởng đến người khác chứ.
Lộ Tu Triệt chán ghét nói: “Chuyện theo đuổi cũng phải nhìn xem người ta có sẵn sàng hay không? Cũng phải nhìn xem thứ tự do mà các cô nói có tạo ra tổn thương cho cuộc sống của người khác hay không chứ?”