Khi anh tới nơi, mẹ Vương Viên Viên đang đút cơm cho con gái.
Trong phòng bệnh, không khí vô cùng ngưng trọng. Du Dực đứng ở cửa phòng gõ cửa, cả nhà Vương Viên Viên liền ngẩng đầu lên nhìn.
Du Dực mỉm cười bước vào: “Xin lỗi đã quấy rầy.”
“Xin hỏi anh là...”
Du Dực tự giới thiệu: “Chào anh Vương Chí Viễn, tôi là Du Dực, có lẽ anh chưa từng nghe tới tên tôi, nhưng cái tên Nhạc Thính Phong thì hẳn anh cũng không lạ gì. Tôi là dượng của thằng bé, cha mẹ nó đang công tác ở xa nên chuyện của thằng bé tạm thời do tôi xử lý.
Vương Chí Viễn vừa nghe thấy thế thì sắc mặt liền thay đổi, giận dữ nói: “Mời anh ra ngoài, chúng tôi không chào đón anh”
Du Dực mỉm cười: “Vương tiên sinh cần gì phải tức giận như vậy. Tôi tới đây là muốn làm rõ chân tướng sự việc, hơn nữa còn nói lên toàn bộ sự thật, dù sao chúng ta đều là cha mẹ của hai đứa trẻ, không thể không liên lạc với nhau được.”
Vương Chí Viễn cả giận nói: “Hừ, chân tướng cái gì chứ? Anh vẫn còn mặt mũi mà nói đến cái gọi là chân tướng à! Nếu không phải do cháu trai nhà anh dùng ngôn từ ác độc thì làm sao con gái tôi lại thành ra thế này?”
Du Dực ngồi xuống, “Tôi cũng là một người cha, cũng có một đứa con gái, nếu con gái tôi ở trường mà bị người ta đối xử như vậy, sợ là tôi còn phẫn nộ hơn Vương tiên sinh nhiều, cho nên tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh. Nhưng vấn đề ở đây lại là... con gái anh thành ra như vậy, liệu có phải do cháu tôi gây nên hay không?”
Du Dực quay đầu hỏi cô bé Vương Viên Viên có sắc mặt trắng bệch đang nằm ở trên giường bệnh: “Có phải vậy không, cô bé?”
Vương Viên Viên sợ tới mức run rẩy, không dám nhìn Du Dực.
Vương Chí Viễn tức giận, sắc mặt rất khó coi: “Anh có ý gì đây? Anh nói linh tinh gì với con gái tôi thế hả? Trong trường học có rất nhiều học sinh đều đã mắt thấy tai nghe được mọi chuyện. Một thằng con trai mà lại dùng ngôn từ ác độc như vậy để làm tổn thương một cô bé đem lòng ái mộ mình, chuyện này không chỉ là nhân phẩm nó có vấn đề, mà cả gia giáo của nó cũng vấn đề.”
Du Dực gật đầu: “Tôi biết, Vương tiên sinh là phần tử trí thức, nhưng mà... khi nói tới những chuyện mà mình cũng không hoàn toàn hiểu rõ mà đã đưa ra kết luận như thế thì không tốt đúng không?”
Vương Chí Viễn phẫn nộ: “Anh luôn miệng nói chuyện này không phải chân tướng, chẳng qua là vì anh muốn tẩy trắng cho thằng cháu anh thôi! Hừ, tôi nói cho anh biết, các người đừng hòng dựng chuyện để lừa dối, nhà chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua chuyện này đâu!”
Du Dực có chút không kiên nhẫn nói: “Vậy thì nghe tôi nói đây, theo như tôi biết, chuyện con gái anh cắt cổ tay tự sát chẳng phải như anh nghĩ, ít nhất là chuyện này không quan hệ gì tới cháu trai tôi cả.
“Không liên quan đến nó thì liên quan đến ai?”
Du Dực nhíu mày: “Là một người có học thức, có giáo dục, liệu anh có thể... Hừ... Đừng ngắt lời người khác được không hả? Giờ thì bắt đầu nghe tôi nói đây”
Anh nhìn sang Vương Viên Viên nói: “Cô bé, xem chừng cháu vẫn chưa nói chân tướng cho cha mẹ cháu à?”
Vương Viên Viên củi đầu không nói lời nào, cha mẹ cô bé thấy vậy thì kinh ngạc.
Du Dực tiếp tục nói: “Cháu không nói cũng chẳng sao, để chủ nói. Chú nghe nói, chiều hôm cháu tự sát, cháu vẫn còn nói với mấy người bạn của mình rằng cuối tuần này cháu muốn đi dạo phố, nói rằng cháu thích một chiếc váy, rất muốn mua nó nhưng lần trước không đủ tiền, lần này cháu tích cóp tiền tiêu vặt đủ rồi nên chuẩn bị đi mua váy phải không?”
Cha mẹ Vương Viên Viên cũng không phải kẻ ngốc, Du Dực vừa hỏi vậy khiến bọn họ bắt đầu do dự...
“Chuyện này.”
“Viên Viên, chuyện này là thật sao? Những gì người đàn ông này nói không phải là sự thật đúng không, con mau nói mẹ biết đi”
Vương Viên Viên im lặng một lát rồi mới chậm rãi gật đầu.
Hai vợ chồng họ Vương liếc nhìn nhau, tia nghi hoặc trong lòng bỗng nhiên trở nên sâu sắc.