Du Dực bình tĩnh nói: “Hai vị là người trưởng thành, hẳn là đều hiểu rõ rằng nếu một người muốn tự sát, liệu có tâm tư tính toán chuyện tương lai hay không? Hay là lòng dạ nguội lạnh, tuyệt vọng nên mới nghĩ đến chuyện đi tìm cái chết
để giải thoát? Mà con gái anh chị lại đang nghĩ đến chuyện làm sao để có đủ tiền mua quần áo mới, anh chị nghĩ rằng... một cô bé đang có thái độ sống tích cực, đang hướng về phía trước như thế lại đột nhiên nói cắt cổ tay là cắt cổ tay như thế sao?”
Tuy trong lòng cha mẹ Vương Viên Viên cũng nghĩ như vậy nhưng bọn họ vẫn nói: “Điều này cũng không chứng minh được rằng chuyện này không liên quan đến cháu anh”
Du Dực gật đầu: “Muốn nói không có quan hệ gì cũng không hẳn, dẫu sao thì con gái anh chị cũng đã dây dưa với cháu trai tôi gần một năm nay rồi.”
“Anh... anh đừng có ăn nói lung tung.” Lời này của Vương Chí Viễn cũng không có nhiều sức nặng như trước nữa.
Du Dực cười: “Chuyện này không phải do tôi nói bậy đâu, anh chị đến trường tìm hiểu là sẽ biết được. Từ khi vừa nhập học, không bao lâu sau, con gái anh chị đã bắt đầu theo đuổi cháu trai tôi nhưng thằng bé lại không để ý tới cô bé, đã khéo léo cư tuyệt nhưng vô dụng. Anh chị cứ thử nghĩ mà xem, nếu anh chị bị một người bám theo trong suốt một thời gian dài như thế, người trưởng thành còn thấy mất kiên nhẫn nữa là bọn nhỏ, hơn nữa cháu trai tôi còn rất nhỏ đó, nó chỉ nhảy cóc lớp học sớm hai năm thôi.”
Vợ chồng Vương Chí Viễn không biết nói gì cho phải học sinh trung học đương nhiên là không thể yêu đương, con trai nhà người ta cự tuyệt cũng không sai. Người sai lại chính là con gái bọn họ, con bé vậy mà lại... theo đuổi người ta đến hơn một năm, thật là... Đáng sợ mà!
Du Dực hỏi Vương Viên Viên: “Cô bé, cháu vẫn không định nói gì à?”
Vương Viên Viên không nói lời nào, chỉ biết khóc.
Tuy vợ chồng Vương Chí Viễn xót con gái nhưng bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Viên Viên, rốt cuộc con đang giấu chuyện gì vậy?”
Vương Viên Viên khóc ròng nói: “Con không có, con không giấu giếm gì hết. Bởi vì Nhạc Thính Phong cự tuyệt nên con mới đau lòng, nếu anh ấy không chấp nhận con, con... con sẽ tự tử thật luôn! Mọi người đừng hỏi con, cũng đừng ép con nữa.”
Vương Chí Viễn bị tiếng khóc của con gái làm đau đầu, bèn nổi giận với Du Dực: “Anh thấy rồi đó, con gái của tôi đã nói như vậy đó, anh lập tức gọi cháu anh lại đây, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho nó.”
Du Dực cười lạnh: “Ô, xin lỗi, hiện giờ không phải là nhà các người không bỏ qua cho cháu tôi, mà là nhà chúng tôi không bỏ qua cho các người. Vương Viên Viên, cháu nghĩ rằng cháu tùy tiện nhỏ vài giọt nước mắt là chuyện này sẽ đạt như ý nguyện ư? Cháu cho rằng mình có thể lừa gạt người khác cả đời sao?”
Vương Viên Viên khóc ròng nói: “Cháu không lừa ai hết, không có..”
“Cô bạn cùng phòng tên Hổ Mai của cháu đã khai hết toàn bộ rồi, chú thấy cháu là một cô bé con nên mới để lại cho cháu chút thể diện, không ba mặt một lời mà vạch trần, cháu không nên ép chú nói ra toàn bộ sự thật, lời của chú không uyển chuyển đâu.”
Vương Viên Viên run lên một chút, cắn răng không dám nói lời nào. Vợ chồng Vương Chí Viễn đều nhìn thấy biểu hiện của con gái mình.
Du Dực nhìn bọn họ nói: “Được, chuyện này để tối tự nói, anh Vương, chị Vương, chuyện con gái anh chị nghĩ quẩn trong lòng rồi cắt cổ tay không liên quan chút nào đến cháu trai tôi, muốn trách thì trách con gái anh chị không biết chọn bạn mà chơi, tin lời gièm pha của kẻ khác thôi.”
Vương Viên Viên gào khóc ngắt lời Du Dực: “Chú đừng nói nữa, cháu van chủ, chú đừng nói nữa.”
Vương Chí Viễn lạnh lùng nói: “Viên Viên, con nói rõ ràng cho cha mẹ nghe xem rốt cuộc sự tình ra sao, vì sao con lại cắt cổ tay? Con có biết lúc mẹ con sinh con khó khăn cỡ nào không?